*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng thật ra, người không có trái tim, vô tình nhất mới chính là ngài!”
Thân là người qua đường, nàng đã thấy một Phượng Vô Trù bá đạo vì Thái tử mà phải kiểm chế, một Doanh Tần yêu dã vì nàng mà lại buồn bã.
Còn Thái tử, lúc nào cũng vô tình không không tin không phổi, xông ngang đánh thẳng
Dường như ngài chưa từng quay đầu nhìn lại, chưa từng nghĩ tới tình cảm
Hy vọng sau những điều nàng nói hôm nay, Thái tử có thể nhận ra điều này và cũng hy vọng Thái tử có thể quan tâm tới những người khác hơn
Câu nói cuối cùng, Vân Tiêu Náo nói không sai
Lạc Tử Dạ nàng là người như thế2nào, đương nhiên nàng tự mình biết rõ
Nàng vừa định lên tiếng..
Vân Tiêu Náo lại nói: “Thái tử, thật ra có rất nhiều đạo lý không phải ngài không hiểu mà ngài chỉ làm như không thấy mà thôi.”
Câu nói phía sau, nàng không nói nữa
Nàng tin rằng, với trí thông minh của Thái tử chắc chắn sẽ hiểu được ý mình
Đúng là Lạc Tử Dạ biết
Con người luôn đuổi theo dòng chảy của cuộc đời mà bỏ qua phong cảnh ven đường
Có một số phong cảnh, khi chạy tới nơi đó mà mình không quay đầu nhìn lại thì sẽ bỏ qua nó
Cảnh tượng bị bỏ qua kia có khi sẽ không bao giờ được nhìn lại
Giống như Phượng Vô Trù rốt9cuộc có ý gì với nàng, và nàng có ý gì với hắn
Nàng không tin vào những điều Vân Tiêu Náo nói một cách võ đoán, nhưng nàng cũng phải xem xét lại, phải xử lý rõ ràng
Nàng nhìn Vân Tiêu Náo, gật đầu nói: “Ta hiểu ý của ngươi rồi, vậy chuyện hôn sự của Diêm Liệt…” “Dù sao gả cho ngài cũng chỉ là một danh phận, gả cho Diễm Liệt cũng thế
Mặc dù hắn là một kẻ thích rình mò, khiến ta hơi lo lắng sau khi thành thân có phải đối mặt với một sắc lang không
Nhưng mà hiện tại cũng không còn cách nào khác, không phải sao?” Vân Tiêu Náo nói xong thì cười nhẹ, đôi mắt6trong suốt sáng ngời trước kia giờ đã xám xịt.
Lúc này, Lạc Tử Dạ cũng phát hiện, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà cô nhóc này đã trưởng thành hơn rồi.
Từ lần đầu gặp mặt, nàng còn từng vì không gặp được mình mà không cam lòng leo tường nhảy vào
Cho đến lúc này, vì biến cổ gia tộc, một đại tiểu thư được người người hâm mộ biến thành một kẻ mà hôm nay, tính mạng cả nhà treo giữa trời
Nàng từ trên trời ngã xuống đất, trong hoàn cảnh không còn cách nào khác này, nàng chọn chấp nhận, dường như cam chịu số phận.
Rất nhiều người đều cho rằng, khi con người trưởng thành sẽ học được sự kiểm0chế, học được cam chịu số phận, học được cách chấp nhận sự bất công của thế giới này, sau đó đi theo dòng chảy số phận
Dù sao thế giới này cũng là như vậy, người không có khả năng thì chỉ có thể chấp nhận và thích ứng.
Nhưng Lạc Tử Dạ không nghĩ như vậy.
Nàng vỗ vai Vân Tiêu Náo, cười nói: “Cô bé, đúng là trên đời này có rất nhiều chuyện không thể kiểm soát được, nhiều lúc chúng ta bắt buộc phải nhượng bộ
Nhưng mà người hãy nhớ, có nhiều lúc chúng ta nhượng bộ chỉ là để tạm thời thích nghi mà thôi
Sau đó, chúng ta sẽ học được nhiều điều hơn và quay đầu trả đũa kẻ7địch! Điều mà cuộc sống này dạy chúng ta không phải là chấp nhận số phận mà là hãy học cách vĩnh viễn không cúi đầu, phải để số mệnh cúi đầu trước chúng ta!”
Nàng vừa nói xong.
Giống như có một ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt Vân Tiêu Náo, từ đốm nhỏ ngày càng lan rộng ra
Đôi mắt của nàng dường như sống lại, nàng cười gật đầu: “Đúng, Thái tử, ngài nói đúng, đây chỉ là tạm thời thích nghi mà thôi
Cuộc sống chỉ đang dạy cho chúng ta không cúi đầu và chấp nhận! Ta, ta tới phủ Nhiếp chính vương đây!”
LẠI BỊ CÁ TÍNgang tin thang hang đối mặt ngay khi từ đám nhi ngày càng lan rộng ra
Đó