*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Lạc Tử Dạ cũng đang nhìn ống ta. Vân Thừa tướng chợt nhận ra rằng, trong lòng mình, dường như ấn tượng về Lạc Tử Dạ vẫn luôn dừng lại ở cái thời quẩn là áo lượt, nhưng bây giờ nhìn chàng thiếu niên này mà xem, y đang mặc trên người bộ trang phục màu đỏ, dưới vùng trán rất không đứng đắn lại toát lên khí thể anh hùng.
Nhất là trong đội cặp mắt đào hoa kia lộ vẻ phong lưu bẩm sinh, nhưng lại ẩn giấu sự thông minh và sắc bén khó che giấu.
Cả đời ông đã gặp vô số người, người như Lạc Tử Dạ tuyệt đối không đơn giản. Nếu là thế, vậy thì bao lâu nay mình đã nhìn lầm y rồi ư? Ông nhìn chằm2chằm vào Lạc Tử Dạ chứ không nhìn Vân Tiếu Náo, mở miệng nói: “Thái tử nên biết tại sao lão phu phải ngồi tù!” Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông, mặc dù Lạc Tử Dạ là giả trai. Lạc Tử Dạ gật đầu: “Đúng là ta biết, hơn nữa bản Thái tử còn biết tất cả là do Vân thừa tướng cam tâm tình nguyện. Mà hiện tại, chỉ có hai biện pháp cứu Vân thừa tướng, đó là nắm được nhược điểm của phụ hoàng, ví dụ như người kế vị mà phụ hoàng coi trọng là ai. Hoặc là, thứ mà cả đời này Người không thể buông tay là cái gì. Nếu nắm được một trong hai điều này, có lẽ ta có thể cứu được Vần8thừa tướng. Tuy nhiên, bản Thái tử tin rằng, Vân thừa tướng tình nguyện đợi ở đây, cho dù ông biết rõ nhược điểm của phụ hoàng là gì thì cũng sẽ không nói đâu, đúng không?”
Lạc Tục Phong có thể vì người kế vị mà bản thân coi trọng, vì sự an toàn của ngai vàng và binh mã của mình mà giết con trai mình không một chút do dự, lại còn định để một đứa con khác gánh tội nữa, những hành động này cho thấy chắc chắn là ông ta vô cùng để ý một đứa con trai nào đó, và người này được núp trong sự bảo vệ ông ta. Người này tuyệt đối không phải Tam hoàng tử, bởi vì hẳn là học trò của Vân thừa tưởng, đã9bại lộ trước mọi người.
Lạc Tử Dạ nói xong, Vân thừa tướng lập tức gật đầu, lên tiếng: “Đúng vậy! Người mà bệ hạ xem trọng, thần chắc chắn sẽ không nói ra. Còn thứ quan trọng nhất mà cả đời bệ hạ không thể buông xuống, mười bảy năm về trước cũng đã buông rồi. Vì vậy, con đường này là do chính thần lựa chọn. Hưởng lộc vua ban thì phải gánh lấy nỗi lo của vua. Kể từ ngày lão thần bước vào quan trường, lão thần đã giao tính mạng của mình cho bệ hạ rồi. Chuyện hôm nay là lão thần tự nguyện. Đây là việc cuối cùng mà lão thần có thể làm cho bệ hạ!”
Dáng vẻ thấy chết không sờn đó của Vân thừa tướng khiến Lạc Tử2Dạ cạn lời, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy kính trọng ông.
Chỉ vì trung thành với quân vương của mình mà hiển dâng cả tính mạng, người như vậy có thể nói là ngu trung(*). Nhưng trái tim chân thành ấy lại cực kỳ đáng kính trọng! Lạc Tử Dạ nói: “Nếu có thể tìm được chứng cứ chứng minh Nhị hoàng huynh hành động bừa bãi thì may ra có thể bảo vệ tính mạng những người khác của Vân gia.”
(*) Ngu trung: trung thành một cách mù quáng.
Vân thừa tướng không chịu nói người thừa kế trong lòng phụ hoàng là ai, vậy thì không thể lấy điều này để uy hiếp phụ hoàng nhượng bộ. Lạc Tử Dạ định tự mình tra cho ra người kia, nhưng nếu không tra2được thì ít nhất cũng phải nghĩ cách để giảm thương tổn xuống mức thấp nhất, bảo vệ tính mạng của những người khác trong Vân gia, đặc biệt là Vân Tiêu Náo.