*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5au khi ra ngoài, Lạc Tử Dạ hỏi ngay: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Lạc Tử Dạ hỏi xong, Đáp Đáp lập tức đưa mắt nhìn Doanh Tần. Khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai có một không hai trong thiên hạ, ngay lập tức, gương mặt nàng ta nổi lên vệt ửng hồng khả nghi. Nhưng nàng ta dần bình tĩnh lại, ánh mắt mơ hồ tỏ ý xin lỗi, sau đó mới nói: “Vâng, thưa Thái tử điện hạ, đúng là có chuyện ạ! Vừa mới nãy, Diêm Liệt đại nhân của phủ Nhiếp chính vượng cho người tới truyền lời, nói là Nhiếp chính vương điện hạ… bị cảm nặng rồi!”
Đáp Đáp nói xong liền cảm thấy toàn thân không khỏe lắm! Nàng ta vô cùng nghi ngờ là Diêm Liệt đại nhân có phải đã nhầm lẫn hay không. Tuy rằng vào lúc2thời tiết nóng như vậy, con người bị cảm nắng cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng mà Nhiếp chính vương bị cảm nắng, chuyện này thật sự là…
“Sao cơ?” Lạc Tử Dạ ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi: “Ta không nghe nhầm chứ? Chẳng phải là hắn bị trọng thương ư? Sao lại biến thành cảm nắng rồi? Ngươi khẳng định là mình không nghe nhầm hả?”
Đáp Đáp cũng bày ra dáng vẻ bị tra tấn tinh thần, trả lời nàng: “Bẩm Thái tử, nô tỳ khẳng định là mình không nghe nhầm! Thật sự là Nhiếp chính vương đã bị cảm nắng trong lúc đang được chăm sóc… Ấy, Thái tử?”
Nàng ta còn chưa nói hết câu đã thấy Lạc Tử Dạ xoay người rời đi.
Bước chân nàng vội vã, còn chưa kịp nói lời tạm biệt đã đi rồi. Dáng vẻ vội vàng đó của8nàng khiến cho Đáp Đáp sửng sốt. Thái tử nhà nàng mà lại quan tâm, lo lắng cho Nhiếp chính vương điện hạ đến vậy ư? Thái tử vừa nghe chuyện Nhiếp chính vương điện hạ bị cảm nắng trong lúc đang được chăm sóc đã gấp gáp rời đi, còn không chào tạm biệt nữa?
Đáp Đáp nhìn theo bóng lưng Lạc Tử Dạ. Sau đó nàng ta lại liếc nhìn Doanh Tần đang đứng ở cửa. Cơn gió mùa hạ thổi tung vạt áo của hắn, nhìn có phần hiu quạnh. Cặp mắt đào hoa quyến rũ ấy dõi theo bóng lưng Lạc Tử Dạ đang sải bước rời đi. Cảnh tượng trong mắt hắn giống như một đoạn phim ưu thương bị bấm nút tạm dừng, tạm dừng ở khoảnh khắc hiện tại.
Hắn không nhìn thấy ánh sáng mặt trời trước mắt, không nhìn thấy cánh6hoa rơi lay động, mà chỉ nhìn thấy một bóng lưng. Nhìn dáng vẻ ấy, đừng nói Thanh Thành, ngay cả Đáp Đáp cũng cảm thấy không đành lòng. Đồng thời, trong lòng nàng ta cũng đang hoài nghi rốt cuộc là mình đến tim Thái tử báo chuyện kia là đúng hay sai. Haiz, nhin Doanh Tân công tử biến thành dáng vẻ như vậy, nàng ta cảm thấy xót xa trong lòng! Trên thực tế, bọn họ đã tưởng tượng quá mức. Lạc Tử Dạ vội vàng như vậy không hẳn là do lo lắng cho Phượng Vô Trù. Nàng ra tới bên ngoài, Lộ Nhi đi theo nàng. Nàng thuận miệng hỏi thăm: “Bệnh cảm nắng có dễ chữa trị không?”