Nàng vừa nói, vừa nhìn người trên giường một cái.
Tuy không phải là người thân nhất của hắn nhưng nếu như cần, nàng sẽ đi. Một đóa hoa anh túc mà phải lụi tàn như thế, có ai là không tiếc2nuối chứ? Hơn nữa, hắn bây giờ thật giống với nàng trước kia. Đại phu gật đầu, đi lấy thuốc cho Doanh Tần, còn dặn dò mỗi ngày nhất định phải uống ba chén vào sáng trưa tối, không được đụng8tới rượu nữa. Lạc Tử Dạ bảo Lộ Nhi tiễn đại phu ra ngoài rồi đi bốc thuốc. Đáp Đáp ở một bên muốn nói lại thôi, thật ra thì nàng rất muốn nhắc nhở Thái tử chuyện phủ Thái tử6bọn họ đã sắp không còn tiền nữa. Sau khi tiễn đại phu đi, Lạc Tử Dạ cứ mãi suy nghĩ về chuyện này đến nỗi quên luôn việc đến sở Quân Cơ! Nàng liếc qua Doanh Tần đang nằm trên3giường cùng Thanh Thành với vẻ mặt phức tạp ở bên cạnh, lên tiếng dặn dò: “Chăm sóc công tử nhà người cho tốt, hắn tỉnh rồi gia lại tới thăm!” Nhìn dáng vẻ phòng bị kia của Thanh Thành, cứ5như đang sợ nàng sẽ thừa dịp Doanh Tần hôn mê rồi làm gì đó, Lạc Tử Dạ đành tự giác rời đi. Thanh Thành khẽ gật đầu, mặc dù gã rất cảm tạ hành động của Thái tử nhưng điều này vẫn không thể hóa giải lớp phòng bị trong lòng gã. Lạc Tử Dạ ra đến ngoài sân của viện Doanh Tần đang ở thì nhìn thấy đoàn người chiêu mộ trong hậu viện. Đã có chừng hai ba trăm người đang đứng đợi duyệt binh ở đó.
Đáp Đáp cũng vội vã mở miệng: “Thái tử điện hạ, đây là những người hôm nay tuyển được sau khi ngài nói sửa cáo thị vào tối qua! Hơn nữa trước mắt càng ngày càng nhiều, đều ở đây chờ ngài kiểm duyệt, ngài nhìn xem có người nào không đạt tiêu chuẩn cần loại bỏ không? Còn một việc nữa, chính là nguyên nhân chiều nay càng lúc càng có nhiều người tới, đó là bởi vì phủ Nhiếp chính vương bên kia tỏ ý rằng rất coi trọng Thần Cơ doanh của người. Lúc Diêm Liệt đại nhân và Ma Già đại nhân nói chuyện ở trước phủ Nhiếp chính vương, còn thuận miệng tán dương người, vì vậy cho nên, việc chiêu binh nhận được sự tán đồng của không ít bách tính…”
Diêm Liệt là thủ lĩnh hộ vệ của phủ Nhiếp chính vương, cho nên lời của hắn ta chẳng khác nào là thái độ của phủ Nhiếp chính vương. Lạc Tử Dạ nghe những lời này, khóe miệng khẽ giật một cái! Diêm Liệt còn tán dương nàng? Chẳng phải mỗi lần nhìn thấy nàng, động một tí là có dáng vẻ như bị sét đánh trúng sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ…? Nàng đang suy nghĩ, Lộ Nhi lại mở miệng nhắc nhở: “Thái tử, thuộc hạ cho rằng, đây là sự trợ giúp mà phủ Nhiếp chính vương cho chúng ta. Có phải người nên bày tỏ chút lòng cảm ơn không?” Nghe xong câu này, mặt của Lạc Tử Dạ lập tức xanh lại!
Trong đầu nhớ tới cái đêm bị Phượng Vô Trù đuổi phải chạy trối chết kia. Giờ bảo nàng tới cửa bày tỏ lòng cảm ơn, tự dâng mình đến cho tên kia, đầu của nàng đâu có bị cửa kẹp! Nàng nghiêng đầu nhìn Lộ Nhi, cắn răng nghiến lợi lặp lại câu trả lời của mình ngày đó: “Nếu gia chủ động đến phủ đệ của hắn thì gia sẽ lập tức ăn shit!”
Lộ Nhi nghe xong lộ ra vẻ nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Shit là cái gì ạ?” Sao nàng chưa nghe thấy bao giờ vậy?
Lạc Tử Dạ cũng không gạt nàng ta, uyển chuyển giải thích: “Shit chính là mấy thứ trong cầu tiêu, sản vật khi đi ngoài đấy, hiểu chưa?” Mặc dù đã nhận ân tình của người ta nhưng nếu tự đưa đến cửa thì chính là đang tìm chỗ chết! Nhớ tới trải nghiệm tối hôm qua, nàng thà ăn shit cũng không muốn đến!
Mặt Lộ Nhi cũng xanh lại, biết shit chính là phần người, dạ dày nàng cuộn trào từng cơn, còn thấy hơi buồn nôn. Trong phút chốc không thể hiểu nổi sao Thái tử lại có ý nghĩ tởm lợm đến vậy, lại lối trò này ra để thề thốt! Vì vậy, nàng không nói về vấn đề này với Lạc Tử Dạ nữa, ngược lại đề cập tới một chuyện khác: “Còn nữa, Thái tử, nô tỳ phải nhắc nhở người! Bổng lộc của người có lẽ đến cuối tháng mới được nhận. Giờ cách khi đó còn nửa tháng nhưng phủ Thái tử chúng ta sắp chết đói đến nơi rồi! Quản gia cũng không dám nói với người, vì vậy bảo nổ tỳ tới chuyển lời. Giờ đây chúng ta đang chiều binh, mặc dù bổng lộc là triều đình chị nhưng nếu người muốn gây dựng một Thần Cơ doanh độc nhất vô nhị, đương nhiên cũng cần có tiền mua trang bị. Người xem chuyện này, phải…”