*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5hượng Vô Trù đập vỡ bàn xong thì đột nhiên đứng dậy, định đi ra ngoài. Cũng may ngay sau đó, có người từ ngoài cửa chạy vào, quỳ một chân ở giữa đại điện: “Vương! Quân tình khẩn cấp!”
Phủ Thái tử. Tất cả mọi người đều chờ ở một bên, đại phu đang bắt mạch. Trừ ngày ra, đại phu này là người duy nhất có thể xếp ngang hàng với vị đại phu nức tiếng mà hiện giờ đang chăm sóc cho Tiểu Minh Tử. Hiện giờ, sau khi được Thanh Thành đút viên thuốc, Doanh Tần không còn đau đến mồ hôi đầm đìa toàn thân nữa, nhưng người thì vẫn chưa tỉnh lại. Đại phu vuốt râu ngồi bắt mạch trước, sau đó lại chậm rãi cau mày, nhìn người trên giường nói: “Đáng tiếc! Đáng2tiếc! Trẻ tuổi như vậy, dung mạo xuất sắc như vậy, lại.” Lời ông ta còn chưa dứt, Thanh Thành đã nổi khùng. Gã tiến lên nắm lấy cổ áo đại phu kia, nhấc ông ta lên, giận dữ nói: “Đáng tiếc cái gì? Ông muốn nói cái gì?” Đại phu bị gã túm lấy, nhấc bổng lên giữa không trung! Gương mặt ông ta đỏ bừng vì cổ áo bị nắm chặt, húng hắng ho nói: “Buông ra! Ngươi buông lão già này ra trước đã!” “Thanh Thành!” Lạc Tử Dạ lên tiếng nhắc nhở, Thanh Thành ngẩn ra, cố gắng bình tĩnh lại rồi buông tay, để mặc cho đại phu kia ngã ngồi xuống. Đáp Đáp đứng bên cạnh nhìn thấy thể vội vàng tiến lên đỡ đại phu dậy, mở miệng hỏi: “Ngài không sao chứ?”
“Không8sao! Không sao? Tên lỗ mãng này…” Đại phu kia chỉ Thanh Thành, sắc mặt vô cùng bất mãn, nếu không vì nơi này là phủ Thái tử, Lạc Tử Dạ lại nổi danh không dễ chọc khắp đại lục thì chắc chắn ông ta đã phát cáu ngay tại đây, sau đó phất tay áo ra đi rồi.
Lạc Tử Dạ nhìn đại phu kia, mở miệng trấn an: “Hắn ta cũng chỉ vì lo lắng cho an nguy của chủ tử nên mới như vậy, xin đại phu bỏ qua cho. Vừa rồi ông nói đáng tiếc, đáng tiếc cái gì?”
Vừa nghe thấy câu nói bỏ lửng kia của ông ta, bọn họ đã cảm thấy chuyện tiếp theo có lẽ chẳng tốt đẹp gì, cho nên đừng nói Thanh Thành bực bội mà đến ngay cả nàng cũng6thấy lo lắng. Lời nàng vừa dứt, không biết là bởi vì sự thất lễ của Thanh Thành khiến đại phu kia mất hứng hay là vì lý do nào khác mà ông ta nghiêng đầu quét mắt nhìn Doanh Tần một cái, khẽ hừ mũi, giọng điệu không quá khách khí: “Nếu như lão đây không nhìn lầm, chàng trai này chính là Doanh Tấn công tử, mỹ nam đẹp nhất thiên hạ, nổi tiếng là “Người tựa yêu trong tranh, nụ cười say cả thiên hạ” đúng chứ? Tuy bàn về dung mạo, Nhiếp chính vương điện hạ có lẽ hơn một bậc nhưng khiến cho cả nam và nữ đều phải cuồng si như Doanh Tẩn này, thì chỉ có một. Có điều, được một cái xác tốt như thế thì đã sao chứ? Hắn ta không3lo cho sức khỏe của mình, không khác gì đang tự tìm đường chết! Người này chắc đã uống rượu ít nhất sáu năm, hơn nữa còn là cả ngày không rời miệng, lại rất ít khi uống thuốc, đến giờ còn chưa say chết có thể nói là kỳ tích rồi! Tỳ vị đã hỏng, chắc hẳn cũng từng xuất huyết, lão nói có đúng không?”