“Tiểu thư, cô đã tỉnh rồi, đây là đồ dùng thiếu gia bảo tôi chuẩn bị cho nữ giúp việc, nói là, bắt đầu từ hôm nay cô phải bắt đầu làm việc.” Tiểu Linh đi tới phía trước cửa sổ, ngồi xổm xuống lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
An Tuyết Thần cấp cho Tiểu Linh vẻ mặt không có chuyện gì, sau đó khó khăn ngồi dậy, thân thể vẫn rất đau nhức. Nhưng mà, đau hơn so với ngày hôm qua.
Tiểu Linh liền vội vàng tiến lên đỡ An Tuyết Thần. “Tiểu thư, chậm một chút.”
Thanh âm của An Tuyết Thần khàn khàn, mở miệng nói: “Cám ơn, sau này không nên gọi tôi là tiểu thư, gọi tôi là Tuyết Thần là được. Hiện tại chúng ta đều giống nhau, không phải là tiểu thư gì hết.”
Tiểu Linh nhìn An Tuyết Thần, gật đầu cười: “Tuyết Thần, Tuyết Thần. Thật là dễ nghe.”
An Tuyết Thần nhìn cô cười một tiếng. Sau đó nâng cái gì đó, chuẩn bị mặc quần áo. An Tuyết Thần nhìn mình mặc quần áo của người giúp việc ở trong gương. Nếu như so với quần áo lộng lẫy trước đây, thì những quần áo này thoải mái hơn nhiều. Cố gắng hướng vào mình mỉm cười. Sau đó bước ra khỏi phòng. Vừa bước ra khỏi phòng, đã cho An Tuyết Thần một kinh sợ lớn.
An Tuyết Thần nhìn trên bàn cơm có hai người, vị trí trước đây của mình đã có cô gái khác ngồi, mái tóc xoăn. Chỉ nhìn bóng lưng liền biết đó mà một mỹ nữ, An Tuyết Thần cũng không nhìn lâu, mà đi vào phòng bếp.
“Vú Trương, chào, cháu chuyển ra.” Nói xong, liền muốn nhận lấy cái đĩa trong tay vú Trương. Chỉ là, nhìn thấy sắc mặt vú Trương không tốt chút nào. An Tuyết Thần nhíu nhíu mày.
“Sao vậy, vú Trương, tư tưởng không tập trung.”
Vẻ mặt lo lẳng của vú Trương nhìn An Tuyết Thần. Không biết nói thế nào, An Tuyết Thần lại nhìn Tiểu Linh, cũng là gương mặt lo lắng. Thừa dịp bọn họ mất hồn, An Tuyết Thần cầm lấy cái khay, đi tới bàn ăn. Trực tiếp đi đến chính giữa, nhìn cô gái một cái, An Tuyết Thần chỉ cảm thấy trái tim ngưng đập trong nháy mắt. Cái khay cầm trong tay rơi xuống, tất cả mọi người nhìn cô, vú Trương cùng Tiểu Linh lao ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Trên khuôn mặt hai cô gái là vẻ kinh ngạc. Kinh ngạc nhất là cô gái tên Tuyết Nhi. Cô gái đứng lên đi tới bên cạnh An Tuyết Thần. Họ cứ nhìn nhau như vậy.
Trên thế giới này nếu như có 100% tương tự, vậy thì họ chính là 90% tương tự.
Lông mày Phàm Ngự chau lại thật chặt vào nhau. Một tiếng nói trầm thấp phát ra cùng tức giận trầm trọng.
“Vú Trương, xảy ra chuyện gì?”
Lúc này An Tuyết Thần mới có phản ứng, sau đó xoay người nhìn Phàm Ngự, chỉ là, cặp mắt kia trừ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh, thông minh như An Tuyết Thần làm sao sẽ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà trừ yên tĩnh, trong lòng vẫn có chút hận, cô chính là con hề.
“Thiếu gia, thật xin lỗi, là lỗi của tôi.” Thay vì nói là nữ giúp việc, nhưng giọng điệu của cô tuyệt không giống như vậy, vẻ mặt không có một chút sợ hãi, điều này làm cho trong lòng cô gái tên Tuyết Nhi nữ nghi ngờ cùng lo lắng.
Phàm Ngự nhìn cô, ở trong hai tròng mắt cô không nhìn ra bất kỳ tia không vui nào, ngược lại có nhiều giễu cợt, chế nhạo.
Sau đó liền không nhìn Phàm Ngự nữa, ngồi xổm người xuống, nhặt những mảnh vụn kia lên. Một lần An Tuyết Thần nhặt mảnh vụn lên, vừa nghĩ tới lời nói ngày đó của Lãnh, nếu như không sai, bọn họ có quen biết nhau, Lãnh làm như vậy chẳng lẽ vì cô gái trước mắt này.
“Khàn — —”
“Tuyết Thần, trời ơi, sao không cẩn thận như vậy, có bị thương không?” Khuông mặt vú Trương tràn đầy lo lắng, ngồi xổm người xuống, dùng khăn giấy bịt lấy.
Cô gái tên Tuyết Nhi, đôi mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người ngồi trên đất. Trừ cô ra, chưa từng thấy vú Trương đối với người khác như vậy. Ngờ vực trong lòng càng nhiều hơn. Sau đó nhìn chăm chú vào Phàm Ngự ở phía đối diện, ánh mắt anh cũng bị cô gái tương tự mình thu hút.
“Ngự, cô gái này là ai vậy, có thể giải thích một chút không?” Cô gái nũng nịu đi tới bên người Phàm Ngự.
Cánh tay dài của Phàm Ngự duỗi ra. Liền đem Tuyết Nhi kéo vào trong ngực. Khuôn mặt cưng chiều nói: “Chỉ là dùng tiền mua một nữ giúp việc mà thôi.”
An Tuyết Thần tự hỏi chính mình, trong lúc bất chợt, mùi máu tanh xông lên dẫn đến một trận nôn khan.
“Nôn, nôn, nôn” An Tuyết Thần nắm vào bộ phận dạ dày của mình mà nôn ọe, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Tuyết Thần, có nặng lắm không, tại sao lại muốn ói nữa rồi?” Thật ra thì lời này là vú Trương cố ý nói, bà thật sự không muốn cô gái hiền lành này phải chịu khi dễ.
“Không có việc gì, gần đây dạ dày không thoải mái. Có thể ăn đồ hỏng. Chúng ta mau thu dọn những mảnh vụn này.” Nói qua, cũng thuận tiện thu dọn. Cũng cảm thấy hai ánh mắt đang chăm chú nhìn cô.
Vú Trương đỡ người An Tuyết Thần. Vừa mới đứng lên, những đồ trong tay lại rơi xuống, lần này không phải là không cẩn thận, mà là An Tuyết Thần vứt xuống.
An Tuyết Thần như làn khói, chạy thẳng vào phòng vệ sinh. “Nôn, nôn, nôn”
Ói nửa ngày cũng không có gì, căn bản là buổi sáng cô không ăn gì? Nói gì đến ăn phải đồ hỏng chứ? Chẳng lẽ? Không thể nào. An Tuyết Thần nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi lại trắng bệch hơn. Bàn tay bất tri bất giác xoa bụng dưới của mình. Sắc mặt cực kỳ tái nhợt.
Đột nhiên có một đôi giầy da thủ công Italy xuất hiện ở đáy mắt cô, cô cũng biết là ai, từ từ chống đỡ trên vách tường mà đứng dậy. An Tuyết Thần cứ nhìn anh như vậy. Anh cũng nhìn An Tuyết Thần như vậy.
Khuôn mặt Phàm Ngự nhăn lại, động tác rất nhỏ vừa nãy của cô đều bị anh thu vào đáy mắt. Lại thêm vừa nãy vú Trương len lén nói với anh.
“Phá bỏ.”
An Tuyết Thần có chút giật mình nhìn anh. Chỉ là một thoáng thôi. Khóe miệng kéo ra nụ cười châm chọc: “Phá bỏ cái gì? Anh cứ như vậy mà khẳng định là tôi có?”
Phàm Ngự dựa vào trước cửa. Nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi chưa bao giờ làm bất kỳ biện pháp phòng tránh gì.”
An Tuyết Thần nhìn nét mặt của Phàm Ngự. Cô không biết cô có muốn đứa bé này không. Việc này có đại biểu cho việc cô có thể rời đi không? Nhất là không biết vì sao cô gái kia lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng bọn họ cũng không muốn để ý tới.
Phàm Ngự giống như đoán được cô đang suy nghĩ gì. “Muốn rời đi, nghĩ cùng đừng nghĩ đến. Tôi sẽ liên lạc với bác sỹ, cô chuẩn bị đi.” Dứt lời, liền xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.
An Tuyết Thần nhìn theo bóng lưng Phàm Ngự, mở miệng: “Nếu như tôi thật sự mang thai, tôi dùng tính mạng của đứa bé, đổi lấy nửa năm tự do còn lại.”
Thân thể của Phàm Ngự dừng một chút, sau đó tiếp tục rời đi. Phàm Ngự cũng không biết vì sao mình không muốn cô rời đi, nếu Tuyết Nhi đã trở lại, anh nên để cho cô rời đi mới đúng.
An Tuyết Thần nhìn bóng lưng biến mất, gương mặt giễu cợt. Ở khúc quanh, một đôi mắt ghen tỵ vừa nhìn thấy tất cả. Một đôi tay nắm chặt thành quyền. “Tôi nhất định sẽ không để cho cô ở lại bên cạnh Ngự, anh ấy là của tôi?”
Nói thầm, sau đó liền đi ra ngoài. Đi tới trước mặt của An Tuyết Thần. An Tuyết Thần thật bình tĩnh nhìn cô, không khó nghĩ đến cô ấy vừa nhìn thấy hết.
“Cô tên là An Tuyết Thần?”
“Đúng vậy”
“Cô không cảm thấy dáng dấp của tôi và cô rất giống nhau?” Cô gái tên là Tuyết Nhi châm chọc nói.
An Tuyết Thần chỉ nhìn gương mặt tương tự mình, nhưng là tâm tư không giống vậy. Cô không nói gì, cứ nhìn cô gái như vậ, chờ đợi câu tiếp theo của cô gái.
“Nói trắng ra là, cô chỉ là vật thay thể lúc tôi không ở bên cạnh Phàm Ngự. Cho nên cô nên thông minh một chút, cách xa Ngự một chút, anh ấy là của tôi.” Nói xong, mắt liếc nhìn xuống bụng An Tuyết Thần. Khuôn mặt khinh thường, sau đó rời đi.
Tất cả những việc này đều bị vú Trương nhìn thấy, nhưng mà cũng chỉ có thể giả bộ câm. Lắc đầu một cái liền rời đi. Để lại một mình An Tuyết Thần. . . . . .