Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh.

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi chương 82

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi chương 82 là một trong những tập truyện ngôn tình Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi chương 82 ngay.

  • Tác giả: Ái Tình Hoa Viên
  • Tên truyện: Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi
  • Số chương: 151
  • Số lượt xem: 196
Có những lúc, không có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại. Có những lúc, bỏ lỡ hiện tại, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.

Nội dung truyện Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi chương 82

82.1

Đêm hôm nay đối với Giang Lệ Lệ mà nói lại là một đêm không ngủ. Cô lăn qua lăn lại. Thật vất vả mới đợi được đến khi trời sang để chuẩn bị đi học. Giang Lệ Lệ thay quần áo trong toilet, nhìn mình trong gương, thấy hai viền mắt mình có quầng thâm, rõ rang là thiếu ngủ. Cô hướng về phía mình trong gương, làm tư thế chiến thắng. “Cố gắng lên” Nói xong liền rời khỏi phòng ngủ.

“Mẹ, con trễ giờ học rồi, không ăn bữa sáng đâu ạ.” Chờ mẹ của Lệ Lệ đi ra từ trong phòng bếp thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô.

“Bây giờ mới có mấy giờ mà.” Mẹ Lệ Lệ hơi lắc đầu, liền trở về phòng bếp.

Trường học nghệ thuật Khương Lê ========

Cho tới trưa, đầu óc của Giang Lệ Lệ vẫn rối loạn. Buổi trưa trôi qua không dễ dàng, buổi chiều không có tiết học, cô cần phải về nhà ngủ bù. Nhưng mà, còn chưa đi đến cổng trường, đã nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người, mà đa số đều là nữ. Đương nhiên Giang Lệ Lệ cũng không bỏ lỡ. Ngộ nhỡ có trai đẹp thì sao?

Giang Lệ Lệ lê theo một góc nhỏ liếc nhìn vào trong, trong lúc nhất thời khiến mắt Giang Lệ Lệ trợn trừng, não bộ ngưng hoạt động. Cô phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy. Giang Lệ Lệ ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Lạc Trạch nhìn thấy cô muốn chạy liền muốn tiến lên đuổi theo. Nhưng lại bị đám phụ nữ vây quanh không cách nào đuổi được. Anh nhìn thấy bong dáng nhỏ nhắn càng lúc càng xa, trong lòng trầm giọng nói: “Chạy đi, sớm muộn gì cũng bắt được em.”

“Này, Tuyết Thần, tâm tình của tớ không tốt, buổi tối chúng ta cũng nhau đi UP được không?” Tâm tình Giang Lệ Lệ cực kỳ uể oải.

Trên bàn cơm, An Tuyết Thần cầm điện thoại nhìn Phàm Ngự phía đối diện ấp úng. Sau đó che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Là Lệ Lệ, bạn ấy nói tâm tình không tốt, bảo tôi đi UP cùng bạn ấy.”

“Đi đi” Phàm Ngự nhẹ nhàng mở miệng.

An Tuyết Thần cũng sửng sốt một chút. Sau đó hướng về phía đầu dây bên kia, nói: “Được, tớ đi cùng bạn, chúng ta gặp nhau ở cửa nhé!”

“Ừ, được, tớ chờ cậu, bái bai”

An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nghi ngờ. Hôm nay anh ta bị sao vậy, sao đột nhiên thoải mái thế. Trước khi đi, An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, không xác định nói một câu “Tôi đi UP thật đấy.”

Phàm Ngự đặt dao nĩa xuống, sau đó nhìn gương mặt An Tuyết Thần. Gật đầu một cái, sau đó nói: “Nếu như em không muốn đi, vậy thì đừng đi.”

Nghe Phàm Ngự nói như vậy, An Tuyết Thần vội vàng nói: “Ai nói tôi không đi. Tôi đi” Nói xong liền rời đi. Sau đó truyền đến thanh âm của Phàm Ngự.

“Bảo lão Mã đưa đi”

Nhìn bóng lưng dời đi của An Tuyết Thần, Phàm Ngự lấy điện thoại ra, bấm số của Lạc Trạch.

Tút tút tút — —

“Phàm thiếu, chuyện gì, không có việc gì đừng gọi điện thoại.” Thanh âm Lạc Trạch rõ ràng không kiên nhẫn.

Phàm Ngự cầm điện thoại, nhếch miệng lên một đường cong xinh đẹp. Nhẹ nhàng mở miệng: “Lạc thiếu, tôi chỉ muốn làm giao dịch với cậu thôi. Như thế nào? Cảm thấy hứng thú không?”

“Không dám” Nói xong Lạc Trạch định cúp điện thoại. Lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Phàm Ngự ở đầu dây bên kia.

“Nếu như là chuyện của Giang Lệ Lệ thì sao? Vậy cậu còn cảm thấy hứng thú không?”

“Nói tiếp”

“Ha ha, vậy thù lao của tôi là gì?” Quả nhiên là Phàm Ngự có mục đích.

“Không cần rượu vang lâu năm nữa” Lạc Trạch hận đến nghiến răng nghiến lợi, nha đầu kia, muốn bắt được cô khẳng định phải có chút màu sắc một chút. Làm hại rượu của anh cú như vậy bị Phàm Ngự lấy lại.

“Truy tìm hành tung xe lão Mã, cậu sẽ thấy người cậu muốn nhìn.” Nói xong Phàm Ngự liền cúp điện thoại. Lắc lắc ly rượu trong tay, nhẹ nhàng uống, khóe miệng còn treo nụ cười gian – đầy thắng lợi. Chuyện này còn phải cám ơn Tiểu Dã Miêu của anh đấy.

Lạc Trạch cúp điện thoại, không nói hai lời liền cầm áo khoác xông ra ngoài.

Thiên Hồng UP》— —

Giang Lệ Lệ đứng ngoài cửa chờ An Tuyết Thần.

Tí tách, tí tách — —

An Tuyết Thần vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Lệ Lệ. “Lệ Lệ, chúng ta vào thôi”

“Ừ, đi thôi” Dứt lời, hai người liền nắm tay nhau đi vào trong.

Sau đó một chiếc xe thể thao Maybach dừng lại sau sườn xe lão Mã. Anh lái xe với tốc độ siêu nhanh, chạy thẳng đến UP, liền cứ thế đuổi kịp xe An Tuyết Thần.

Lạc Trạch nhìn thấy hai người đi vào trong, nụ cười bên khóe miệng sâu hơn. Sau đó xuống xe, đi vào UP.

Mặc dù những ngọn đèn bên trong rất mờ, nhưng lại có phần ưu nhã, những ca khúc nhẹ nhàng, còn có những điệu náy Tăng-gô.

Hai người đi tới quầy rượu. “Hai ly phấn hồng giai nhân.”

“Được, xin hai vị chờ một chút”

“Lệ Lệ, sao sắc mặt bạn khó coi như vậy, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi.” An Tuyết Thần cầm tay Lệ Lệ, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Mặt Lệ Lệ lập tức xụ xuống: “Hừ, ngày hôm qua, cái tên biến thái kia thế nhưng lại cướp đi nụ hôn đầu của tớ, hận chết anh ta.”

An Tuyết Thần há hốc miệng, “Cái gì? Cậu nói Lạc Trạch, anh ta hôn cậu?”

Lệ Lệ thấy An Tuyết Thần phản ứng mạnh, khóe môi cong cong:”Sao vậy?”

“Vậy cậu có sao không, anh ta có làm gì với cậu không?” An Tuyết Thần kéo thân thể Giang Lệ Lệ nhìn trái nhìn phải. Xác định không có gì, lúc này mới buông Lệ Lệ ra.

“Tớ không sao, nhưng tớ nói với anh ta, trong vòng một tháng, nếu như anh ta có thể khiến tớ cam tâm tình nguyện đón nhận anh ta, thì tớ liền chấp nhận, nhưng hôm nay anh ta thật sự đến trường học. Làm sao bây giờ.” Khuôn mặt Giang Lệ Lệ đầy lo lắng, nói. . . . . .

An Tuyết Thần vỗ nhẹ Lệ Lệ: “Dục vọng chinh phục của đàn ông rất nguy hiểm. Ngày hôm qua, cậu không nên nói những lời kích động như vậy.”

Ngay thời điểm hai người đàn suy nghĩ biện pháp, thì thanh âm bên cạnh truyền tới.

“Làm ơn ột ly rượu vang”

Hai người nhìn về phía phát ra thanh âm, là một nam sinh, thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi tuổi. Dáng dấp rất tuấn tú, nhìn cũng giống như ánh mặt trời. Lần này, mắt của Lệ Lệ có thể bốc tới tận sao Kim rồi.

“Này, Tuyết Thần, cậu ta thế nào.” Lệ Lệ vỗ An Tuyết Thần ngồi bên cạnh.

An Tuyết Thần nhìn theo ánh mắt của cô. “Ặc, cái này, không tồi, nhưng. . . . .” Cô còn chưa kịp nói xong thì thấy Lệ Lệ bước đến bên cạnh vị nam sinh kia rồi.

“Anh đẹp trai, có thể uống cùng nhau một ly không?” Lệ Lệ mở miệng trước. Nam sinh nhìn Lệ Lệ, sau đó mỉm cười gật đầu. “Được, làm ơn cho vị tiểu thư này một ly giống vậy.”

Lệ Lệ thấy thể, nháy mắt với An Tuyết Thần. An Tuyết Thần lắc đầu. Than thở, lại cảm thấy hơi thở quen thuộc. Nhìn lại thấy Lạc Trạch.

Lần này, An Tuyết Thần luống cuống, xong rồi, làm thế nào bây giờ. Chỉ thấy đôi mắt Lạc Trạch chăm chú nhìn chằm chằm Lệ Lệ. Ánh mắt kia, giống như muốn giết cô ấy vậy. Đôi mắt chim ưng híp lại.

An Tuyết Thần muốn gọi Lệ Lệ, lại nhìn thấy hai người kia đang mắt dày mày dạn cùng nhau khiêu vũ giữa gian phòng. Chuyện này khiến An Tuyết Thần hít một hơi.

Món quà lớn nhất mà bạn có thể trao cho người khác là món quà của tình yêu và sự chấp nhận vô điều kiện.

Các chương truyện Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,