Món quà lớn nhất mà bạn có thể trao cho người khác là món quà của tình yêu và sự chấp nhận vô điều kiện.

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi chương 127

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi chương 127 là một trong những tập truyện ngôn tình Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi chương 127 ngay.

  • Tác giả: Ái Tình Hoa Viên
  • Tên truyện: Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi
  • Số chương: 151
  • Số lượt xem: 159
Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh.

Nội dung truyện Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi chương 127

Ding ding —— thang máy mở ra, ba người cùng đi về phía phòng làm việc của Phàm Ngự.

Gót nhân Lý Nham nhất định theo tới nói là tới xem một chút, có hay không phù hợp với vị trí của mình, ở nhà sợ nhàm chán cho nên sẽ chết da lười liền theo tới.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự: “Vậy em đi trước, một lát nữa đi tìm anh”

Mặt Phàm Ngự không thôi nhìn An Tuyết Thần, đang ở trước mặt mọi người hôn môi đỏ mọng của An Tuyết Thần. Khuôn mặt nhỏ của An Tuyết Thần đỏ lên. Phàm Ngự thấy thế ghé vào bên tai An Tuyết Thần. “Bảo bối, chừng nào thì em đối với đỏ mặt chuyên nhất tình hả.”

An Tuyết Thần đẩy Phàm Ngự ra, mắt đẹp gắt gao trừng mắt liếc anh một cái: “Ghét” Nói xong cũng hướng phía ngược lại rời đi. Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần rời đi, trên mặt có chút dịu dàng.

“Này, em nói, người ta cũng đã đi xa. Dính như vậy?” Lý Nham ở một bên đâm bả vai Phàm Ngự. Phàm Ngự thưởng cho Lý Nham một mắt lạnh thật to. Sau đó đi vào phòng làm việc.

Hai người đẩy cửa ra cũng sửng sốt mấy giây, ngay sau đó Phàm Ngự phản ứng kịp, bản thân mợ ở đây cũng không hiếm lạ, mẹ của mình ở nơi này cũng rất ngạc nhiên.

“Mẹ, mợ, lúc nào thì tới đây? Sao không nói thông báo trước” Vẻ mặt Phàm Ngự lạnh nhạt vòng qua họ đi tới phòng làm việc của mình ngồi xuống, cởi xuống tây trang. Người đàn ông như vậy có thể nào khiến cô gái không yêu đây?

Mợ nhìn Lý Nham ngẩn người ở cửa, tiến lên níu lấy lỗ tai của anh ta.

“A, mẹ, buông tay, đau, đau, buông tay, mẹ” Lý Nham cong thân thể, nắm lỗ tai của mình.

“Cái tên tiểu tử thúi này, len lén chạy về, còn trốn ở chỗ anh trai mày, cho rằng tao không tìm được sao. Hả?” Thanh âm của Lý mẹ rất nghiêm khắc. Chỉ là hai người mẹ này rất trẻ tuổi, cũng rất cao quý ưu nhã.

Phàm mẹ nhìn Phàm Ngự, gương mặt lạnh lùng. Không chút nào hơi bị kinh động, khóe miệng Phàm mẹ hơi giơ lên, hình dạng này của con trai, thật đúng là kiêu ngạo.

Phàm Ngự cảm thấy me của anh nhìn chăm chú, dứt khoát để bút trong tay xuống, cầm điện thoại lên: “Thư ký Trương, pha bốn ly cà phê đưa vào.”

Phàm Ngự cúp điện thoại, nhìn mẹ của anh: “Có chuyện gì sao?”

Mẹ của Phàm Ngự tên là Mục Anh Lan. Nhưng bà thích người khác gọi mình là Phàm phu nhân.

Mục Anh Lan nhìn Phàm Ngự, đưa tờ báo trong tay ném tới trên bàn Phàm Ngự, gương mặt cao quý ưu nhã, không thể vượt qua khoảng cách. Phàm Ngự căn bản là không nhìn. Chỉ là nhìn mẹ mình.

Mục Lan Anh, nhàn nhạt mở miệng: “Ngự, giải thích một chút?”

Phàm Ngự lười biếng nhìn mẹ của mình, sau đó khóe miệng cong cong, gọi điện thoại: “Bảo bối, là anh, hiện tại đến phòng làm việc của anh một chút!”

“Bây giờ?” An Tuyết Thần đang bận chuẩn bị chuyện lưu diễn. Buông công việc trong tay rồi nói.

“Ừ”

“A, Được”

An Tuyết Thần buông công việc trong tay, liếc mắt nhìn Lệ Lệ còn đang bận.

“Lệ Lệ, tớ đi ra ngoài chút.”

“A, được”

An Tuyết Thần đi tới tầng lầu Phàm Ngự làm việc, đã nhìn thấy Thư ký Trương bưng bốn ly cà phê. An Tuyết Thần biết bên trong phòng làm việc có người.

“Thư ký Trương, đây là đưa vào phòng làm việc sao?”

“Ừ, đúng vậy, Tổng giám đốc phân phó, hình như là khách tới?” Thư ký Trương nói.

An Tuyết Thần nghiêng đầu nghĩ: “Đưa cho tôi, tôi giúp anh đưa vào, anh vội thì đi đi”

“A, vậy thì tốt, làm phiền rồi!”

An Tuyết Thần bưng cà phê, gõ cửa. Cốc cốc ——

“Vào”

An Tuyết Thần bưng cà phê trong tay, nhưng lại không mất ưu nhã, hoàn toàn không kém hai vị phu nhân cao quý. An Tuyết Thần nhìn lướt qua, nhìn bộ dạng bối rối của Lý Nham, liền đoán được một hai rồi. An Tuyết Thần đem cà phê đặt ở trên khay trà.

“Hai vị phu nhân, xin dùng” Dứt lời liền bưng lên một tách cà phê đi tới trước mặt của Phàm Ngự, đem 2 tách cà phê để đặt ở trên bàn. Phàm Ngự càng ngày càng yêu cô gái này, thật đúng là CMN, thông minh. Một cái đã biết đại khái tình hình.

Mục Anh Lan nhìn An Tuyết Thần, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một chút. Trong lòng không khỏi thầm than: không sai, có khí chất.

“Con trai, cô ta là tân nương trên báo con từ trong tay tên tiểu tử Lãnh đoạt lại?” Mục Anh Lan quan sát An Tuyết Thần rồi nói, mặc dù là đưa lưng về phía họ, nhưng lại không che giấu ưu nhã bẩm sinh của bà.

An Tuyết Thần dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Phàm Ngự, mặc dù cô cũng không kinh ngạc. Cô quả thật đã đoán được. An Tuyết Thần trừng Phàm Ngự xong, sau đó nhẹ nhàng xoay người. Dáng vẻ bất phàm, khí chất cao nhã.

Ngọc dung tịch mịch lệ chằng chịt, Lê Hoa một nhánh xuân mang mưa, cô – Tú Nhã tuyệt tục, tự có một cỗ khinh linh chi khí (không thể coi thường), da thịt mềm mại, thần thái nhàn nhã, đảo đôi mắt đẹp, má đào tươi cười, hàm chứa từ không ói, khí như u lan, dịu dàng động lòng người không nói hết.

Từ khi An Tuyết Thần quay người lại, hai vị phu nhân cảm giác chính là như thế. “Phàm phu nhân, bà khỏe chứ, tôi là An Tuyết Thần. Là cô gái mà bà nói trên báo chí.”

Ngay cả Lý mẹ ở thời điểm dạy dỗ Lý Nham, cũng buông lỗ tai của anh xuống, đối mặt với cô gái so với mình còn phải đoan trang ưu nhã hơn, có chút thưởng thức. Lý mẹ sửa sang lại mình một chút. Lý Nham dùng ánh mắt cám ơn. An Tuyết Thần dĩ nhiên là tiếp nhận, nhàn nhạt mà cười cười.

Mục Anh Lan nhìn An Tuyết Thần một thân váy dài màu sắc sặc sỡ kéo dài đến mắt cá chân của cô, theo bước đi nhẹ nhàng lưu chuyển. Mặc dù váy giá rẻ, mặc ở trên người An Tuyết Thần lại không nhìn ra là giá rẻ, để cho cô xuyên ra một loại ý vị khác. “Cô và con trai tôi có quan hệ thế nào?”

An Tuyết Thần nhìn vị phu nhân này, trong lòng đánh điểm số, xác định rất khó trị. An Tuyết Thần giữ vững nụ cười thanh nhã; “Phu nhân, quan hệ cấp trên cấp dưới.”

Lông mày tuấn tú của Phàm Ngự nhướng lên nhìn An Tuyết Thần, Mục Anh Lan nhìn thấy trên mặt con mình tốt lắm không che giấu dịu dàng, còn tưởng rằng là mình nhìn lầm, chưa bao giờ gặp qua anh có cái vẻ mặt này, ngay cả Lâm Mộng Tuyết cũng không có, hiện tại bà không thể không nói lời đồn đãi bên ngoài là thật.

“Lời đồn đãi bên ngoài là giả hay sao?” Mục Anh Lan lần nữa nói.

An Tuyết Thần vẫn tư thái ưu nhã: “Không phải”

Mục Anh Lan nhìn An Tuyết Thần, đứng dậy. Đang đùa bà sao? Giọng nói có chút tức giận: “Vậy rốt cuộc quan hệ của hai người là thế nào?”

“Phu nhân, ở chỗ này hỏi, chúng ta chỉ có thể là quan hệ cấp trên cấp dưới, con của bà, không phải bà rõ ràng hơn sao? Anh ấy không thích lấy chuyện riêng gắn liền vào trong công việc.” An Tuyết Thần trả lời chọc cười hai người đàn ông. Lý Nham cười ra tiếng, nhưng bị ánh mắt lão mẹ làm cho thu lại.

Lần đầu tiên Mục Anh Lan cảm giác mình mặt mũi của bị một con nhóc chà đạp. “Phàm Ngự, mẹ cho con biết, thiếu phu nhân tương lai nhà chúng ta không thể nào là cô ta.”

Thần nữ vẫn còn ở đó. Phàm Ngự nhíu nhíu mày. Đứng dậy, đi tới bên người An Tuyết Thần, ôm cô. “Chính là cô ấy”

Phàm Ngự nói, khiến Mục Anh Lan tức đến méo lệch lỗ mũi, từ trước đến giờ đứa con trai này không hợp với mình, nhưng cũng không làm thay đổi lời bà…, làm trái với lời của bà. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, cười nhẹ.

“Tiểu Ngự, em tin anh” An Tuyết Thần hướng về phía Phàm Ngự cười nhẹ.

Mục Anh Lan càng thêm kinh ngạc nhìn An Tuyết Thần, tiểu Ngự? Cái tên này đối với Phàm Ngự mà nói chính là cấm kỵ, cô ta cứ như vậy gọi ra. Bà thật sự xem thường cô gái này rồi. Rất có bản lãnh.

Lý Nham ở một bên nhìn kịch hay. Mới đầu anh nghe thấy An Tuyết Thần gọi Phàm Ngự là tiểu Ngự cũng biết An Tuyết Thần đối với Phàm Ngự mà nói là quan trọng.

Mục Anh Lan nhìn An Tuyết Thần. Thanh âm đề cao gấp mấy lần: “Tiểu Ngự, là cô gọi sao? Cô xứng sao?”

Phàm Ngự nhíu chặt lông mày lại, chuyển sang mẹ của mình, trong nháy mắt ánh mắt thay đổi thành lạnh lẽo: “Trừ cô ấy ra, không có bất kỳ ai xứng gọi cái tên này” Ánh mắt của anh bén nhọn. Sắc bén y hệt đao kiếm.

An Tuyết Thần phát giác phương diện này còn có vấn đề, nhưng hiện tại cô không tiện hỏi. Liếc mắt nhìn Lý Nham, Lý Nham hướng An Tuyết Thần gật đầu một cái. Lý Nham đối với cô gái thiên biến đoán ý qua lời nói và sắc mặt càng thêm bội phục. Không trách được Phàm Ngự khuất phục ở dưới quần của cô.

Mục Anh Lan chỉ vào Phàm Ngự. Thân thể khẽ run: “Cái gì? Con nói cái gì?”

Phàm Ngự rất có tính nhẫn nại, lặp lại: “Chỉ có cô ấy có thể gọi con như vậy, cho dù thân là mẹ, người cũng không có tư cách này”

“Mày, mày, mày thế nhưng vì cô ta mà nói chuyện với mẹ mày như vậy?” Lý mẹ nhìn thấy tâm trạng Mục Anh Lan không tốt lắm, tiến lên đỡ bà.

Mục Anh Lan nhìn An Tuyết Thần, trong ánh mắt thế nhưng tất cả đều là ghét, cùng chán ghét: “Mày cái cô gái này, thật là có bản lãnh, khiến công tử Lãnh thị mê mẩn đến thần hồn điên đảo, hiện tại ngay cả Ngự cũng bị mày mê hoặc. Xem ra mày thật đúng là con hồ ly tinh” Mục Anh Lan không có tư thái cao quý, ngôn ngữ đều mỉa mai.

Sắc mặt của Phàm Ngự càng không tốt, đây là điềm báo trước lúc anh nổi giận, Mục Anh Lan thế nào lại không biết được. Lý Nham thấy tình thế không tốt, tiến lên: “Cái đó, cô cô, chúng ta đi về nghỉ ngơi trước. Có được hay không”

Lý Nham đỡ cô cô của mình nói. Mục Anh Lan liếc An Tuyết Thần, ánh mắt tất cả đều là tức giận. “Tôi cho cô biết, đời này cô đừng mơ tưởng vào cửa chính nhà họ Phàm. Trừ phi tôi chết.” Nói xong cũng hướng cửa đi tới.

Lý Nham nhìn hai người thở dài một cái. Xem thế này là có kịch vui để xem, anh đối với người cô cô này còn rất hiểu rõ.

Đợi bọn họ đều đi hết, An Tuyết Thần cũng không hề gì, ngồi phía trên ghế sa lon, không nói lời nào, giống như chờ cái gì vậy. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, nắm tóc, vừa muốn nói gì, An Tuyết Thần liền mở miệng.

“Không vào được cửa nhà họ Phàm, trừ phi bà ta chết? Phàm Ngự chuyện khác em tuyệt không lo lắng anh xử lý không tốt, chỉ là cái này em cảm thấy có hy vọng có thể nhìn.” An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự nói.

“Tuyết Thần, anh…”

“Tiểu Ngự” Bây giờ cô muốn biết tại sao người khác không có tư cách gọi như vậy.

Phàm Ngự đi tới bên người An Tuyết Thần, ôm cô vào trong ngực. “Tuyết Thần, chuyện này sau này anh sẽ nói với em, chỉ là, em phải đồng ý với anh, dù tình huống gì xảy ra em cũng không được rời khỏi anh!” Lần này Phàm Ngự cảm giác mất đi cô, tính cảm ứng càng phát mạnh. Ôm cô thật chặt.

“Ừm, em đồng ý với anh.” An Tuyết Thần cũng có điều suy nghĩ, mẹ của anh tuyệt không đuổi tốt, xem ra cuộc sống sau này của chính mình khổ ở phía sau đây?

~ ~ ~ Hết chương 114 ~ ~ ~

Ở nơi nào đó trên thế giới này nếu có anh ấy xuất hiện, thì những người khác đều trở thành tạm bợ.

Các chương truyện Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,