Thịnh Điển và Mạnh Tân không nói gì lại càng khiến cô khó chịu hơn, Chu Ninh Trì gọi điện thoại cho cô cổ vũ cô không được từ bỏ, mỗi tối Giang Tấn còn gửi một cái mặt cười trêu chọc cô. Tối 30, Thích Kiều phá lệ không đi chơi với Tống Gia Thụ, ở nhà chơi với cô. Mạnh Thịnh Nam ngồi ở trong phòng, đọc sách nghe nhạc, nghe đi nghe lại bài Bằng Hữu của Châu Kiện Hoa, lời hát ấy vừa cất lên đã làm người ta muốn khóc.
Khang Khái hay tới nhà nói chuyện với Mạnh Tân, còn hỏi chuyện học hành của cô.
Cô tạm thời không viết lách nữa, Khang Khái hỏi tại sao.
Mạnh Thịnh Nam nói. “Mẹ em muốn em thi đỗ Bắc Đại giống anh.”
Khang Khái cười.
Có một lần cô tới thư viện đọc sách bị Khang Khái bắt tại trận, anh hỏi cô.
“Không phải không viết nữa sao?”
Mạnh Thịnh Nam nói. “Nhưng sách vẫn phải đọc, phải mở mang kiến thức.”
“Mai anh về Bắc Kinh.” Khang Khái nói.
Nói xong còn đưa cho cô vài quyển sách.
“Cho em?”
“Ừ, quà mừng năm mới.”
Mạnh Thịnh Nam giương mắt: “Đám Lý Hoàn cũng có sao?”
“Không, hai em không giống nhau.”
Mạnh Thịnh Nam nhận sách, cười. “Anh đứng giữa chắc mệt lắm.”
“Sao?”
Mạnh Thịnh Nam không nói gì, Khang Khái vẫn là Khang Khái, cô vẫn là Mạnh Thịnh Nam, bây giờ đã lớn cả rồi. Trong thư viện, Khang Khái hỏi, cô trả lời.
“Nam Nam?”
“Vâng?”
“Thích viết thì không được từ bỏ, chuyện viết lách không phải ngày một ngày hai có thể thành công được.”
“Em biết, chắc là cha em bảo anh thăm dò đúng không?” Cô hỏi.
Khang Khái lắc đầu cười, xoa đầu cô.
Khang Khái đi Bắc Kinh chưa được mấy ngày, trường cô bắt đầu khai giảng kỳ hai. Cô giáo dựa theo thành tích thi cuối kỳ, để 20 người đứng đầu tự do chọn chỗ, còn tổ chức cả họp phụ huynh. Bọn họ cùng vào phòng, không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, cô vẫn ngồi ở hàng 4 cạnh cửa sổ, xung quanh toàn là người quen.
Sau khi khai giảng xong, không biết người nào nói Lý Nham bị đá rồi.
Mỗi ngày cô ta đều ngồi ở chỗ uể ỏa, ỉu xùi, Mạnh Thịnh Nam từng thấy cô khóc. Hôm đó là thời gian trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, thấy Lý Nham vùi đầu vào khuỷu tay, bả vai run run.
Việc học dần dần đi vào nề nếp, mỗi ngày ngoài việc đọc sách và làm bài tập cô cũng không làm gì nữa, ngay cả buổi học ghita cũng chỉ một tháng một lần. Cô cũng chẳng có thời gian rảnh rồi để ý đến chuyện lung tung, dù sao cũng chẳng liên quan tới mình.
Có vài ba cô gái đang bàn tán.
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu làm bài tập, lỗ tai không tự chủ dựng lên nghe ngóng. Tiết Lâm đã rửa được mối nhục cuối kìa, lại sống vui vẻ đến giờ, luôn tìm cô nói chuyện bát quái trong trường.
Có một hôm, cô nàng lấy giấy ra hỏi Mạnh Thịnh Nam.
“Biết gì đây không?”
Mạnh Thịnh Nam cầm tờ giấy, hỏi. “Đây là gì?”
“Chỉ số duyên phận của nam nữ.”
“Cái gì?”
“Cậu nhìn đi, từ A đến Z, bên trên có các con số 73, 74 đến 98, mỗi một chữ cái đại diện cho 2 con số, cậu viết tên chàng trai mình thích xuống rồi tách vần. Mỗi hàng đơn vị thêm mười đơn vị, tiếp tục đếm chồng lên nhau để tính. Cuối cùng rồi tính cậu, ghép tên hai người lại, nam hơn nữ 10 đơn vị thì hợp nhau, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Mạnh Thịnh Nam bừng tỉnh.
Tiết Lầm cười. “Thế đấy.”
“Cậu tính ai?” Cô hỏi.
Tiết Lâm ngượng ngùng nói. “Cậu đoán đi.”
Mạnh Thịnh Nam nghĩ. “Phó Tùng?”
“Eo, cậu ta không đủ tầm.” Tiết Lâm nói. “Tớ tính Trì Tranh.”
Ánh mắt Mạnh Thịnh Nam lóe lên, giọng nói nhàn nhạt.
“Cậu ta…”
Tiết Lâm thần bí hỏi. “Biết vì sao cậu ta đổi bạn gái nhanh vậy không?”
“Vì sao?”
“Tớ tính rồi, cậu biết được bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu?”
“Một cái trứng vịt.”
Mạnh Thịnh Nam liếm đôi môi khô khốc, chớp mắt hỏi. “Chuẩn không?”
“Chuẩn, cậu muốn tính hay không?”
Mạnh Thịnh Nam lập tức lắc đầu, Niếp Tĩnh mới từ WC về phòng học, vội vàng gia nhập hàng ngũ của Tiết Lâm. Hai người tính toán hết đám con trai trong lớp Văn 4 mãi không biết mệt, vào học rồi còn vùi đầu viết.
Sau đó phương pháp tính toán ấy của Tiết Lâm lan ra cả lớp.
Tự học buổi tối, cô nhìn quyển sách Lịch sử chăm chú, Niếp Tịnh rầu rĩ không vui, liên tục thở dài. Cô dừng bút lại quay đầu hỏi làm sao, cô nàng lắc đầu nói không sao cả, sau đó gục đầu xuống. Mạnh Thịnh Nam không hỏi nữa, Tiết Lâm ngồi phía sau gọi cô hỏi bài.
“Hay là tớ đổi chỗ?” Hai người không nói chuyện to được, Tiết Lâm đề nghị.
Nói xong gọi Niếp Tịnh.
Niếp Tịnh hơi sửng sốt, nhìn Phó Tùng đang cúi đầu nghiên cứu hàm số, chậm rãi gật đầu đổi chỗ với Tiết Lâm. Trong phòng học không quá yên tĩnh, vang lên tiếng thảo luận nho nhỏ.
Tiết Lâm nghe Mạnh Thịnh Nam nói xong mở hiểu. “Tớ quá ngu, xếp lộn vị ngữ và chủ ngữ.”
Mạnh Thịnh Nam cười.
“Đơn giản quá.”
Hai người đang nói, nghe Niếp Tịnh hỏi bài Phó Tùng, Phó Tùng nói vài câu rồi thôi, Niếp Tịnh nghe không hiểu hỏi tận 3 lần, Phó Tùng có chút bực bội, thanh âm cũng mang theo chút không kiên nhẫn.
“Không hiểu thì thôi, bài này cũng không quan trọng.”
Tiết Lâm quay đầu nhìn.
“Sao thế?”
Mạnh Thịnh Nam quay đầu nhìn thoáng qua, Tiết Lâm nhẹ giọng nói. “Cậu biết tớ tính Phó Tùng nhiều hay ít không?”
“Cậu nói chỉ số kia?”
Tiết Lâm gật đầu.
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu, Tiết Lâm nói là 1.
Lực chú ý của Tiết Lâm cũng không còn ở bàn dưới nữa. “Bút của cậu đẹp thật.”
Đây là quà sinh nhật năm ngoái Thích Kiều tặng cô, lúc đưa cho cô còn đắc ý nói. “Chị đây chạy mười mấy cửa hàng mới tìm được phong cách hợp với cậu, thích không?” Mạnh Thịnh Nam cười với Tiết Lâm, Tiết Lâm hỏi. “Hai ta có thể đổi bút không?”
Cô gật đầu đưa bút cho cô nàng.
Niếp Tịnh dùng ngón tay chọc nhẹ Tiết Lâm. “Tớ muốn làm bài tập, cậu ngồi về chỗ được không?”
Đôi mắt Niếp Tịnh hơi hồng.
Tiết Lâm le lưỡi nhìn Mạnh Thịnh Nam, không hỏi thêm, quay về chỗ.
Hôm đó về tới nhà, Mạnh Thịnh Nam ngồi trên bàn làm xong bài tập rồi rút một tờ giấy trắng bên cạnh bàn ra, viết A B C D theo thứ tự, sau đó bắt đầu tính toán cậu rồi tính tới cô. Cậu là 0, cô là 5.
Nam thập nữ cái, 5%.
Sau đó rất nhiều đêm cô viết tên cậu trên giấy không biết bao nhiêu lần, sau đó lại vo lại ném vào thùng rác, tiếp tục đọc sách. Trong ấn tượng, cô chưa bao giờ có một lần đối diện với cậu, ngay cả ngẫu nhiên cũng không.
Lúc gặp cậu, cậu thường hay đi với một đám nam sinh cợt nhả.
Chờ tới khi bọn họ đi xa, cô mới chậm rãi xoay người nhìn theo hướng cậu đi. Trước kia Thịnh Điển hỏi cô có cảm giác gì, cô bảo có hảo cảm. Bây giờ cô cũng không biết cảm giác là gì, giống như chú ý tới cậu theo bản năng. Đọc sách có một câu thú vị, nói về tiêu chuẩn của phụ nữ.
Cao 1m90 đến 195 cm.
Cô nhớ tới Lý Nham, gầy thật gầy, mặc váy tới đầu gối, làn váy tung bay theo gió, lúc cười lên ấm áp như nắng. Cậu thích những cô gái như vậy, không giống cô, mỗi ngày mặc đồng phục, tới trường về nhà, tóc ngắn, hướng nội.
Gió thổi qua, qua luôn cả nửa học kỳ.
Giữa tháng tư, trường học đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hội thể thao. Buổi tối hôm đó cô ở lại phòng học làm bài tập đến tối muộn, lúc ra về trong trường đã chẳng còn mấy người. Ánh đèn bên đường lóe lên chiếu xuống mặt đất, như ẩn như hiện. Mạnh Thịnh Nam đeo cặp sách, bước chân nhanh hơn, đi về phía nhà xe.
Tới chỗ ngoặt cổng trường, bên tai cô đột nhiên vang lên âm thanh vụn vặt.
“Là đàn ông thì đánh một trận đi.” Một giọng nói không đủ tự tin vang lên.
Trong bóng tối con người hừ một tiếng.
“Mày cười cái gì?”
Người nọ không nói chuyện.
Không phải Mạnh Thịnh Nam cố ý hóng hớt nhưng cái giọng nói kia là giọng của lớp trưởng lớp cô. Bầu không khí lại ngột ngạt, cô liếc mắt nhìn chỗ ngoặt kia, có một chàng trai đứng trong bóng tối, trên tay còn kẹp một điếu thuốc. Lớp trưởng đứng đối diện cậu, cúi thấp đầu.
“Đánh hay không đánh, nói một câu.”
Người nọ rít một hơi thuốc, chậm rãi giương mắt nhìn, nở nụ cười khinh miệt. Cậu mới cất tiếng, hô hấp Mạnh Thịnh Nam suýt nữa đã dừng lại.
Cậu ngước mắt trêu chọc. “Chỉ mình mày?”
Giọng nói khinh miệt, cô nghe được giọng nói lớp trưởng run lên.
“Lý Nham thích mày như vậy tại sao mày lại làm vậy?”
Mạnh Thịnh Nam một to đôi mắt, trái tim căng thẳng, đây quả là tin tức lớn.
Cậu cười châm chọc. “Hóa ra là vì cô ấy yêu tao?”
“Đúng thế thì sao?”
“Mày dựa vào cái gì?” Hồi lâu sau, cậu hỏi.
Lớp trưởng sửng sốt, nghiêm túc nói. “Dựa vào chuyện tôi thích cô ấy.”
“Ah–” Cậu kéo dài âm cuối, trong giọng nói còn hiện lên vẻ châm chọc. “Mày thích cô ấy thì liên quan gì tới tao.”
“Mày….”
Cậu cười lạnh. “Không phải chỉ chơi mấy tháng thôi sao, là cô ấy tự tới, mày tính sao?”
“Trì Tranh, mày đừng khinh người quá đáng!”
Trong bóng tối, giọng nói của cậu cà lơ phất phơ nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
“Sao? Muốn đánh nhau?”
Mạnh Thịnh Nam nhìn lớp trưởng lui về sau vài bước. Cậu vẫn cúi đầu hút thuốc, rít một hơi mạnh rồi ném điếu thuốc xuống đất, sau đó nhìn lớp trưởng.
“Thử không?”
Tuy đã gần tới mùa hạ nhưng xung quanh chỉ toàn hơi lạnh. Mạnh Thịnh Nam siết chặt nắm đấm, nhân lúc hai người kia chưa hành động, cô lên tiếng.
“Lớp trưởng.”
Hàng người kia cùng nhìn về phía cô, một khuôn mặt ngạc nhiên, khuôn mặt còn lại mang theo vẻ tìm tòi.
“Cô giáo nói ngày mai cậu lên văn phòng một chút.” Mạnh Thịnh Nam cắn môi, giả bộ bình tĩnh.
Lời nói này có trăm ngàn chỗ hở.
Cô nói xong, con mắt khẽ run lên, lần đầu tiên nhìn chằm chằm vào cậu. Bình tĩnh cũng không kéo dài lâu hơn nữa, lớp trưởng sửng sốt một lúc lâu mới lên tiếng còn cậu vẫn là bộ dạng bất cần đời kia, hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu nói vài câu với lớp trưởng nhưng đôi mắt vẫn nhìn cô chằm chằm. Sau đó hai tay đút vào túi quần đi mất, vừa đi vừa cúi đầu hút thuốc.
Đêm đen mù mịt, gió thổi thật lạnh.
Mạnh Thịnh Nam đi thẳng về nhà, chân vẫn còn mềm nhũn, tim vẫn đập loạn xạ. Sao cậu có thể nhớ nổi cô gái như cô chứ, ánh mắt ấy còn mang theo vẻ nghiền ngẫm, trào phúng khiến người ta chói mắt.
Hai ngày sau là lúc đăng ký đại hội thể dục thể thao, Thích Kiều cố ý chạy từ bên ban tự nhiên sang lớp cô hỏi ý cô, sau buổi chiều, hai người ngồi ở bàn cô trò chuyện.
Thích Kiều bất mãn hỏi: “Mấy hôm nay sao không thấy cậu qua tìm tớ?”
“Bài tập nhiều quá, không có thời gian.” Mạnh Thịnh Nam lên tiếng.
“Hừ” Thích Kiều nhìn cô, khinh bỉ. “Sao tớ thấy mấy hôm nay cậu hơi khác?”
“Thật sao?”
“Chắc chắn.”
Mạnh Thịnh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, đổi đề tài.
“Cậu đăng ký cái nào?”
“Tớ đăng ký chạy 100 mét.”
Mạnh Thịnh Nam nhíu mày. “Chạy bộ?”
Thích Kiều gật đầu, lại nói: “Thêm cả nhảy xa nữa.”
“Hai cái?”
“Không phải, cậu chọn một cái đi.”
Mạnh Thịnh Nam nghĩ nghĩ nói: “Vậy đăng ký nhảy xa đi, chạy bộ không được đâu.”
“Ok.”
Tiết tự học buổi tối, lớp trưởng đi các bàn thống kê đăng ký của các bạn trong lớp, lúc tới bàn cô cậu ta hơi khựng lại, đưa tờ giấy cho cô đăng ký. Đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau sau đêm hôm đó, lớp trưởng nhìn cô điền xong, liếc cô một cái, không nói gì rồi đi tới bàn tiếp theo.
Mạnh Thịnh Nam sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn.
Tiết thể dục hôm sau, cô, Niếp Tịnh cùng mấy cô bạn trong lớp chơi nhảu dây, Tiết Lâm hỏi mấy cô đăng ký thi gì.
Mạnh Thịnh Nam nói: “Nhảy xa.”
Nhiếp Tĩnh nói: “Tớ đăng ký chạy 100 mét.”
“Lớp mình chưa có ai đăng ký chạy 3000 mét, ít ra cũng cần có một người chứ.”
Niếp Tịnh suy tư. “Vậy sao?”
“Đúng vậy, nhưng 3000 mét nghĩ đã thấy sợ, lúc đó chạy không được lại mất mặt cả lớp.”
“Không ai nói với cô sao?” Niếp Tịnh hỏi.
Tiết Lâm lắc đầu, nhún vai.
Niếp Tịnh. “Lỡ như bị cô chọn trúng không thi cũng không được.”
“Cũng đúng.”
Đang nói chuyện, Phó Tùng đi tới kêu Mạnh Thịnh Nam, chắc là ở nửa đường gặp được cô giáo tiện thể cô nhờ giúp đỡ.
“Cô giáo Tiếng Anh gọi cậu lên văn phòng một lát.”
“Bây giờ?” Mạnh Thịnh Nam hỏi.
Phó Tùng gật đầu, đang muốn đi lại bị Niếp Tịnh giữ chặt. “Cậu chơi cùng chúng tớ đi.”
Phó Tùng là loại người thờ ơ, lần đó chọc Niếp Tịnh khóc, sau này cô nàng cũng làm như chưa xảy ra chuyện gì, tìm mọi cách bắt chuyện cùng Phó Tùng.
Phó Tùng lắc đầu: “Tôi không chơi cái này.”
Nói xong cũng đi luôn, Niếp Tịnh nhụt chí.
Phó Tùng nhìn bóng lưng Mạnh Thịnh Nam, bỗng nhiên nhớ tới hôm đó cậu ta thấy Mạnh Thịnh Nam ở thư viện. Một chàng trai dịu dàng xoa tóc cô, cô cười nói, chàng trai kia cũng cười. Gió lại thổi, cậu ta dời tầm mắt đi.
Trong sân thể dục vang lên tiếng cười nói, trong văn phòng lại yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Mạnh Thịnh Nam giẫm lên bậc thang đi tới tầng 4, trong hành lang có gió thổi nhè nhẹ, cô cúi đầu xuống vuốt vuốt đồng phục, giày đạp trên mặt đất, cô mới đi tới cửa văn phòng, cậu đã đi ra từ bên trong.
Gió lại thổi mạnh hơn rồi.