Bạn có thể mất một phút để cảm thấy thích một người, một giờ để mà thương một người, một ngày để mà yêu một người. Nhưng phải mất cả đời để quên một người.

Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa chương 13

Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa chương 13 là một trong những tập truyện ngôn tình Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa chương 13 ngay.

  • Tác giả: Thư Viễn
  • Tên truyện: Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa
  • Số chương: 24
  • Số lượt xem: 225
Bạn cần sức mạnh, nghị lực nên cuộc sống đã đặt ra những khó khăn nghịch cảnh để bạn vượt qua và trở nên mạnh mẽ hơn

Nội dung truyện Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa chương 13

Một tuần trước đêm 30, cô đi Thượng Hải tham gia trận đấu bán kết.

Chuyến xe lửa chạy rất chậm, 1 giờ 20 phút mới tới nơi. Trong sân ga đầy người, cô đeo cặp sách bước nhanh ra ngoài, đây là thành phố cô đã tới mấy lần, đường 104 quen thuộc, liếc mắt cái đã nhận ra.

Lúc tới tuần san, trời vẫn còn sớm.

Vừa mờ cửa số 675 đã gặp phải bạn cũ, Giang lan tài tẫn kích động chạy về phía cô, thân thái trên khuôn mặt vẫn còn phấn chấn, từ xa anh ta đã gọi Mạnh Thịnh Nam, ánh mắt nhìn cô giống như người bạn nhiều năm đã không gặp.

“Tới đây lúc nào?”

“Mới tới.” Mạnh Thịnh Nam nói. “Anh cũng mới đến sao?”

Giang Tấn cười. “Anh tới từ tám trăm năm trước rồi.”

“Hả?”

Giang Tấn cười haha. “Tới đây hai ngày rồi, không chỉ mình anh, Lục Hoài và Lý Tưởng đều tới cả rồi.”

“Vậy sao anh lại ở đây?”

“Đừng nói nữa, anh đánh bài thua nên phải ra ngoài đây đứng.”

Mạnh Thịnh Nam cười. “Em không nhớ là anh chơi bài kém như thế nha, chắc là do xui rồi.”

Giang Tấn nhướn mày lên, miệng hơi trề xuống.

“Em cũng xem thường anh?”

“Không dám đâu, em cảm thấy…”

Trong ánh mắt cậu ta là một tầng sát khí.

Mạnh Thịnh Nam ngừng lại, không nói nữa, cười híp mắt nhìn cậu ta.

Giang Tấn cổ vũ cô. “Nói đi.”

“Anh không tức giận chứ?”

“Không giận.”

“Vậy em nói nhé?”

“Ừm.”

“Nếu anh đã không giỏi cái gì thì nên bớt bớt làm cái đó đi.” Cô vừa dứt lời, Giang Tấn đã xắn tay áo lên.

Mạnh Thịnh Nam nhanh chân chạy. “Đồ xấu xa.”

“Hừ, nghe đâu mà nói vậy, sao anh không biết?”

Được rồi, cái miệng tiện này không ai có thể địch lại nổi.

Tuần san có sắp xếp khách sạn, người tới tham gia bán kết đều được sắp xếp tới đó. Giang Tấn đưa Mạnh Thịnh Nam tới đăng ký xong, hai người về 2007, Lục Hoài đang còn nói chuyện với Lý Tưởng, vừa thấy Mạnh Thịnh Nam, hai mắt đã sáng lên y hệt Giang Tấn.

Lý Tưởng dùng giọng Sơn Đông chúc cô năm mới vui vẻ.

Lục Hoài vẫn nở nụ cười. “Xuất phát từ cảm tình, anh nghĩ nên dùng hành động bày tỏ tình cảm một chút.” Nói xong ôm Mạnh Thịnh Nam một cái.

Mấy người ngồi xung quanh giường, Lý Tường mua một đống đồ ăn vặt, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.

“Sao Chu NInh Trì còn chưa tới?” Lục Hoài hỏi.

Giang Tấn ngồi một bên vừa cắn hạt dưa vừa nói. “Cậu nhớ cậu ta?”

“Sao tớ chẳng bao giờ nghe được thông tin hữu ích gì từ miệng cậu thế?”

Giang Tấn xoa xoa đôi bàn tay mình, nụ cười không có ý tốt. “Này người anh em, ngẫm lại bình thường lắm mà, tại cậu nghĩ sai đấy chứ.”

Mạnh Thịnh Nam ngồi ở một bên không nhịn được cười.

Lục Hoài vừa định giơ chân đá Giang Tấn cửa đã mở ra, chân Lục Hoài vẫn còn ngừng giữa không trung, ngạc nhiên “oa” một cái, Trương Nhất Diên đi tới, cười. “Tới sớm vậy, tớ nói này Lục Hoài, cậu đang luyện công phu sao?”

Lý Tưởng nói. “Khi nào cậu ta cũng muốn tập thể dục mà.”

Mấy người cười haha.

Trương Nhất Diên ngồi xuống ghế, cúi đầu liếc một cái. “Haha, từ lúc tới đến giờ vẫn cứ thế này sao?”

Lục Hoài nói. “Bình thường mà, đang chờ cậu và Chu Ninh Trì.”

“Đúng vậy, không phải tên nhóc kia đi nửa đường bị cướp sắc chứ?” Lý Tưởng cười xấu.

Giang Tấn cũng cười haha. “Nếu như cậu ta biết Tiểu Mạnh cũng tới đây không chừng đang ở sa mạc cũng sẽ phóng như điên về đây.”

Mạnh Thịnh Nam đỏ mặt xấu hổ.

“Thịnh Nam, em tới đây lúc nào vậy?” Trương Nhất Diên lúc này mới thấy Mạnh Thịnh Nam.

“Em ấy mới tới.” Giang Tấn thay cô trả lời. “Tớ tiếp đãi em ấy.”

Mạnh Thịnh Nam gật đầu.

Lục Hòa “ô ô ô” một tiếng. “Sao bây giờ cậu vĩ đại như vậy?”

“Không phải là xui quá nên mới thế sao?” Lý Tưởng cười.

Mạnh Thịnh Nam liếc nhìn Giang Tấn, cũng nở nụ cười.

Trương Nhất Diên tới muộn nên không rõ. “Cái gì mà xui?”

Mạnh Thịnh Nam nói. “Anh ấy chơi bài quá hay, hay tới mức thất bại thảm hại.”

“Cậu đánh bài?” Trương Nhất Diên chỉ vào mặt Giang Tấn, không thể tưởng tượng nổi.

“Sao thế, tớ không đánh được à?”

Trương Nhất Diên ho khan một tiếng, hắng giọng nói. “Cậu không sợ chết à, cũng không biết năm ngoái ai thua tới nỗi chỉ còn một cái quần.”

Mọi người tán gẫu với nhau, bọn họ đến từ nhiều nơi khác nhau, nói tiếng địa phương nhưng trong lòng chứa những câu chuyện còn lớn hơn thế giới, anh một câu em một câu, nói tới cả chuyện 50 triệu năm trước.

Ngoài cửa sổ tuyết đã rơi, trong phòng có một ngọn đèn ấm áp.

Sau khi liên tục đổi đề tài, Lục Hoài đột nhiên thở dài. “Lần này tới đây, tôi đã ký mệnh lệnh với cụ già trong nhà, không cầm giải thưởng về thì sống chết không sáng tác nữa.”

Không khí nhất thời yên lặng.

“Tới mức đó sao?” Giang Tấn mở miệng.

Lục Hoài lắc đầu. “Vì chuyện này mà tôi đã cãi nhau với cha mẹ mấy lần rồi.”

Mạnh Thịnh Nam nhíu mày, hỏi. “Sao chú dì không đồng ý?”

Lục Hoài cười khổ. “Bọn họ cảm thấy không có tiền đồ.”

“Cậu nên giải thích với bọn họ chứ.” Trương Nhất Diên nói.

“Được sao?”

Lục Hoài bất đắc dĩ nói.

Giang Tấn ngẩng đầu nhìn cậu ta một lúc lâu. “Nếu như lần này không có giải thì không viết nữa sao?”

Bốn người nhìn về phía Lục Hoài.

Lục Hoài bị nhìn chằm chằm không biết nói gì, giống như đang tham gia lễ cúng bái nào đó, mấy chục giây trôi qua, cuối cùng cậu ta không kiềm được đột nhiên nở nụ cười.

“Viết trộm.” Anh ta nói.

“Đờ mờ.” Lý Tưởng muốn đá cậu ta một cái. “Suýt chút nữa bị cậu dọa đái ra quần rồi.”

Mấy người vui vẻ trở lại.

Lúc ấy bọn họ cùng san sẻ câu chuyện của nhau, cùng lo cùng nghĩ.

Ngồi trong lớp học đầu óc suy nghĩ lung tung, thành tích càng ngày càng tụt, Lục Hoài từng nghĩ tới chuyện nghỉ học nhưng sau này không nghỉ nữa, dù sao đời này không phải chỉ có một lựa chọn.

Sau khi quen thân, Giang Tấn từng hỏi bọn họ vì sao lại tới đây. Lục Hoài nói cậu ta thích chơi game, cũng thích võ hiệp. Cậu ta từng điên cuồng thích Kim Dung và Cổ Long, một ngày đọc hết mấy vạn chữ giang hồ tình cừu. Tuy nói rằng khả năng viết không sánh bằng một phần mười Kim Dung và Cổ Long nhưng dù sao cũng phải viết cho ra hồn một chút, sau đó cậu ta gặp Lý Tưởng, hai người trở thành bạn thân.

Khi đó cũng là mùa đông như hôm nay, tuyết bay đầy trời.

Chu Ninh Trì hỏi vặn lại Giang Tấn.

Tên ngốc này cười nói. “Anh em thích thử qua nhiều thứ mới mẻ, biết nhiều chuyện trên đời mới không khiến bản thân oan ức.”

Mạnh Thịnh Nam cười.

Giang Tấn vừa cười vừa nói. “Nói trắng ra thì…”

“Sao?” Cô hỏi.

“Anh thích.”

Có người từng bảo đám người bọn họ tuổi trẻ nông nổi nhưng không thể mất đi lý trí, nếu như lâm vào con đường sa đọa, không biết đi bao nhiêu con đường vòng mới có thể về vạch xuất phát ban đầu.

Giang Tấn đứng trước mặt bọn họ phản bác câu này. “Đi đường vòng thì sao chứ, không phải trái đất này hình tròn sao, sớm muộn gì cũng quay lại được.”

Bọn họ cười lớn, cảm thấy có lý.

Tiếng chuông ngoài phòng làm gián đoạn câu chuyện của bọn họ.

Đêm khuya, ai cũng đều về phòng mình ngủ, hôm tới nơi thi đấu bán kết Mạnh Thịnh Nam mới gặp được Chu Ninh Trì, xung quanh đều là người dự thi, nam nữ đứng chung một chỗ cười nói với nhau, Trương Nhất Diên đột nhiên kêu lên. “Chu Ninh Trì.”

Chàng trai cao 1m8 đeo túi sách chậm rãi đi tới, Giang Tấn hỏi.

“Sao hôm nay mới tới?”

“Trong nhà có chuyện gấp.”

Lý Tưởng lại nói. “Còn tưởng rằng cậu không tham gia.”

Chu Ninh Trì cười. “Tớ cũng không muốn tham gia.”

Mạnh Thịnh Nam liếc qua.

“Cái gì?” Trương Nhất Diên kinh ngạc.

Chu Ninh Trì nhìn Mạnh Thịnh Nam rồi nhanh chóng dời ánh mắt mình đi. “Hôm thi đấu vòng loại tôi không đăng ký.”

“What?” Lục Hoài không bình tĩnh được nữa.

Mạnh Thịnh Nam cũng sợ ngây người, vậy mà cậu còn thúc giục bản thảo của cô.

“Này người anh em, cậu một lúc cầm ba giải rồi, năm nay nếu lấy thêm giải tớ chỉ sợ Lục Hoài gieo mình xuống dòng Hoàng Giang tự tử thôi.” Giang Tấn nói đùa.

Lục Hoài trừng mắt, giơ chân lên đá anh ta. “Sao cậu không nhảy?”

Mấy người cười lớn.

Chu Ninh Trì nói. “Được rồi, thi xong rồi nói.”

“Vậy còn cậu?” Trương Nhất Diên hỏi.

“Tớ sẽ chờ ở đây.”

Nói xong cậu ta nhìn về phía Mạnh Thịnh Nam. “Đừng quá lo lắng.”

Mạnh Thịnh Nam cười, gật đầu.

“Eo ôi, quan tâm Thịnh Nam ghê nha.” Trương Nhất Diên híp mắt cười.

Giang Tấn “hừ” một tiếng. “Nhìn đầu óc cậu đi, sau này sao ai dám lấy cậu?”

Trương Nhất Diên kêu lên. “Tên khốn Giang Tấn, cậu nói thêm câu nữa có tin tớ…”

“Sao?”

“Vẫn còn nói được à?”

Hai người nói chuyện, Chu Ninh Trì khẽ cười. Chốc lát sau, Mạnh Thịnh Nam nhìn chỗ đám người đang nhốn nháo kia, Chu Ninh Trì đứng cạnh cô nhẹ giọng nói. “Đi thôi.”

Thi đấu bán kết chỉ có ba tiếng, một chủ đề.

Buổi trưa mới xong, Chu Ninh Trì đặt xong cơm ở gần, một đám người vừa đi vừa cười, vừa nói chuyện, Lục Hoài vỗ bả vai Giang Tấn, cười nói. “Tớ đây tuổi trẻ chẳng sợ thời gian.”

Giang Tấn cười phóng đãng. “Cậu không sợ?”

Lục Hoài híp mắt.

Giang Tấn nói. “Bị mẹ dọa sợ thành thế này rồi còn bảo không.”

Lý Tưởng cười haha, Chu Ninh Trì nghiêng đầu hỏi xảy ra chuyện gì.

Giang Tấn kể toàn bộ mọi chuyện ra, khoa trương vung tay vung chân các kiểu.

Trương Nhất Diên và Mạnh Thịnh Nam đi ở phía sau.

“Em nhìn bọn họ xem.”

Mạnh Thịnh Nam cười.

Trương Nhất Diên hỏi. “Sang năm có tham gia nữa không?”

“Em không biết nữa, sang năm lên 12 rồi, rất bận.”

“Ừm.”

“Nhưng mà em cảm thấy chị rất lợi hại..” Mạnh Thịnh Nam nói.

“Là chị ham vui.”

Mạnh Thịnh Nam cười.

“Được rồi, biết Chu Ninh Trì thi trường nào không?”

Mạnh Thịnh Nam lắc đầu.

Trương Nhất Diên thất vọng “Ah” một tiếng.

“Em giúp chị hỏi một ít.”

“Không cần đâu…”

Trương Nhất Diên chưa nói xong Lý Tưởng đã muốn mở miệng hỏi, rõ ràng là nghe được hai người nói chuyện.

“Trương Nhất Diên hỏi cậu thi trường nào?” Lý Tưởng vỗ vỗ vai anh.

Chu Ninh Trì ngừng một chút, nói. “Phục Đán.”

“Con mẹ nó.” Lục Hoài nói. “Cậu có để tớ sống hay không, cha tớ bảo cùng lắm tớ chỉ thi được Học viện Quốc tế Bắc Kinh thôi.”

Giang Tấn cười. “Thôi đi, cậu lấy cái bằng tốt nghiệp là được.”

“Cậu muốn ăn đá hả?”

Hai người lại ồn ào.

Mạnh Thịnh Nam hỏi. “Chị Nhất Diên thì sao?”

Trương Nhất Diên lắc đầu. “Chị không có hoài bão lớn như cậu ấy, tới lúc đó rồi tính.”

Chiều tối hôm nay, 6 người cơm nước xong thì đi chơi bên ngoài, nói chuyện cùng nhau. Trong số mấy người họ, Trương Nhất Diên và Chu Ninh Trì lớn nhất, sang năm thi đại học, một ở Nam Kinh, một ở Thành Đô.

Trong lúc trò chuyện, cách mười mét có hai người mặc đồ Tây Tạng ngồi trên thảm, trên mặt đất bày đầy đồ đạc nhiều màu sắc, người nam lấy đàn ghita ra hát, cô gái đứng một bên.

Giang Tấn là người Bắc Kinh, đậm chất thủ đô.

Anh đã uống vài ngụm rượu, nhìn Mạnh Thịnh Nam. “Anh nghe Chu Ninh Trì nói em học ghita phải không?”

“Ừm, học lung tung thôi.”

“Con đường nghệ thuật quả thực thật thích hợp với em, nói thử cho anh nghe xem học cái gì?”

Trương Nhất Diên nhịn cả chiều nay rồi.”Mở miệng là gọi một tiếng anh, từ lúc nào Thịnh Nam đồng ý gọi cậu là anh?”

Giang Tấn cười. “Cậu cũng muốn gọi?”

Lục Hoài đang trò chuyện với Lý Tưởng, cười vui vẻ, Chu Ninh Trì không uống rượu không hút thuốc là, cứ ngồi như vậy, hỏi cô. “Học được cái gì?”

Hai người im lặng ngồi cạnh nhau, gió từ sông Hoàng Phổ thổi tới.

Mạnh Thịnh Nam suy nghĩ một chút. “Học được mấy cái thôi, không giỏi lắm.”

“Có đàn được không?”

“Được, bài Bạn bè.”

“Chu Hoa Kiện?”

“Ừm.”

Lý Tưởng đột nhiên chen lời vào. “Tới kia xem đi.”

Mọi người nhất trí vỗ tay tán thưởng đứng lên. Chàng trai kia mới đàn xong một khúc, khuôn mặt cô gái kia nở nụ cười móc một cuốn vở đưa cho Chu Ninh Trì, nói. “Có thể viết ước nguyện của các cậu.”

Nói chuyện vài câu mới biết được hai người họ là bạn thân đi Tây Tạng. Xuất phát từ Tế Nam, đi tới phía Tây muốn tới cung điện Potala, sau đó tới Mani, đọc một lần kinh phật.

Quãng đường đi thật đẹp.

Trương Nhất Diên viết xong nguyện vọng của mình, lật qua một trang rồi đưa cuốn vở cho Mạnh Thịnh Nam.

Mạnh Thịnh Nam nhìn thoáng qua bộ trang phục Tây Tạng của cô gái, suy nghĩ một chút mới viết nguyện vọng của mình.

Giang Tấn không có ý tốt, muốn xem trộm lại bị Trương Nhất Diên bắt tại trận.

Trương Nhất Diên trừng mắt nhìn anh ta, sau đó nói với chàng trai kia. “Chào anh, chúng tôi có thể đàn một khúc được không?”

“Đương nhiên.” Chàng trai kia cười.

Trương Nhất Diên cầm cây ghita trong tay, nghiêng đầu hỏi Mạnh Thịnh Nam. “Đàn một bài đi, được không?”

Chu Ninh Trì và Giang Tấn nhìn cô.

Mạnh Thịnh Nam lắp bắp hỏi. “Em?”

“Được không?”

Chu Ninh Trì nhìn Trương Nhất Diên, sau đó nhìn về phía Mạnh Thịnh Nam.

Giang Tấn đang muốn nói chuyện.

Mạnh Thạnh Nam nhận cây đàn, nhẹ giọng hỏi bọn họ. “Lỡ không hay thì sao?”

Chu Ninh Trì thở phào nhẹ nhõm. “Không sao.”

“Yên tâm, anh không cười em đâu.” Giang Tấn nói.

Lục Hoài cũng tỏ thái độ. “Xuất phát từ tình cảm, anh cũng thế.”

“Bọn anh hát đệm cho em.”

Mạnh Thịnh nam nghe bọn họ nói, nở nụ cười.

Một đám người ngồi chung với nhau, gió khẽ thổi, Mạnh Thịnh Nam cầm ghita đứng giữa đất trống an ủi tâm hồn hồi họp căng thẳng của mình. Lúc ấy, trời còn hơi sáng, nam nữ nắm tay nhau tán bộ cũng không tính là nhiều, mặt trời vẫn cứ đứng đó, cả thành phố này sao phồn hoa đến lạ.

Nhẹ gảy dây đàn, dịu dàng đến thế.

“Những năm nay, có một người bạn. Dù gió vẫn đi, dù mưa vẫn lội

Nước mắt đã rơi, lỗi lầm đã có. Dẫu vậy vẫn kiên trì vì một điều gì đó.

Yêu rồi mới hiểu được tình yêu. Biết cô đơn, biết quay đầu lại.”

“Câu này để tớ.”

Lục Hoài cười. “Cuối cùng cũng có ước mơ, cuối cùng cũng có bạn, ở trong lòng.”

Khi đó trời mãi xanh, chúng ta vẫn là chúng ta, bởi vì trong lòng mang theo hoài bão nên mới đi tới nơi này, quen nhau như vậy. Chúng ta tiêu tiêu sái sái, cười cười nói nói. Cậu một câu, tớ một câu, sau này dù Trường Giang sâu thẳm hay Hoàng Hà vạn dặm cũng đừng quên nhau.

Bên kia có một chàng trai vẫn nhìn chằm chằm nơi đây.

“Nhìn kìa.”

Chàng trai nói với người đứng cạnh mình.

Hai người đều mặc áo khoác màu xám, người cao gầy, tựa vào rào chắn. Chàng trai miễn cưỡng giương mắt nhìn qua, nhẹ nhàng mím môi lại, cậu nghịch cái bật lửa trong tay rồi cúi đầu nhìn điếu thuốc vẫn đang cháy.

Cậu mới nhìn sang, Mạnh Thịnh Nam đã cúi đầu.

“Cũng chỉ là người bình thường thôi mà.” Cậu nở nụ cười bất cần đời.

Cậu trai kia khẽ cười một tiếng. “Cậu không có mắt nhìn.”

Cậu cười, cúi đầu nhìn điếu thuốc rồi ngẩng đầu lên, hơi híp mắt nhìn. Cô gái nghiêng người đánh đàn ghita, cậu chỉ thấy gò má của cô, bên cạnh cô có cả trai lẫn gái độ 17, 18 tuổi.

“A Tranh, cảm thấy cô gái đó thế nào?”

Cậu nhìn thoáng qua rồi dời ánh mắt đi, nghiêng đầu nói. “Muốn theo đuổi?”

Chàng trai kia nở nụ cười. “Hỏi một chút thôi.”

“Thôi đi.”

Chàng trai kia cười nói. “Anh đây cũng không dám so với cậu.”

Cậu hút thuốc, nhìn bóng lưng Mạnh Thịnh Nam, bĩu môi hỏi. “Anh thích thế sao?”

Chàng trai khựng lại, hỏi vặn. “Vậy cậu thích loại nào?”

Cậu hừ một tiếng rồi cười.

“Anh không biết?” Cậu hỏi vặn lại.

Chàng trai kia bật cười.

Cậu nhíu mày, khẽ liếm môi. “Lục Tư Bắc, anh bị dẩm à?”

Chàng trai nhún vai, dời đi lực chú ý của mình.

Bên kia vẫn còn hát, giọng hát cô du dương.

“Bạn bè bên nhau, những năm tháng ấy đã chẳng còn.”

Giọng ca bay lên không trung, tản ra mọi nơi, gió trên bờ sông vô cùng lớn, đôi nam nữ kia đã rời đi, mang theo nguyện vọng của bọn họ tới cung điện Potala. Đêm đó bọn họ tới KTV chơi đến nửa đêm, 6 người dọc theo phố đi bộ về khách sạn. Thượng Hải về đêm luôn xa hoa trụy lạc như thế.

Đó là quãng thời gian Mạnh Thịnh Nam nhớ nhất.

Đêm đó, Trương Nhất Diên nói với cô. “Em đàn hay lắm.”

Mạnh Thịnh Nam cười.

Danh sách được giải công bố vào chiều hôm sau, khi đó trong phòng chỉ còn lại mình Mạnh Thịnh Nam. Chu Ninh Trì có chuyện nên sáng sớm đã về Nam Kinh, chỉ còn lại vài người. Cô ở trong khách sạn nghỉ ngơi, vừa rồi kinh nguyệt lại tới, cô đau bụng quá sau đó thiếp đi. Một thời gian rồi không thấy thông báo gì.

Lúc ra cửa, Giang Tấn lại về.

Tuyết đã tan, mặt trời cũng đã lên.

Anh ta nhìn cô, nở nụ cười. “Em gái, sang năm trở lại với anh.”

Vừa nói ra Mạnh Thịnh Nam đã biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ thấy hơi xót nơi đầu mũi, hơi buồn buồn. Giang Tấn nhẹ ôm lấy cô. “Anh sẽ không dỗ em, em cũng đừng khóc.”

Mạnh Thịnh Nam cắn môi, lắc đầu.

“Muốn ăn gì? Anh dẫn em đi ăn.”

Mạnh Thịnh Nam lại lắc đầu.

“Coi như tới chơi, thăm người thân.”

Mạnh Thịnh Nam đứng thẳng người, hốc mắt ẩm ướt. “Thân thích nào?”

“Anh không phải sao?”

Mạnh Thịnh Nam nhếch mép.

“Đường còn dài mà, phải không?”

Mạnh Thịnh Nam không phải con người yếu ớt, chỉ thấy hơi tủi thân.

Cô nhìn Giang Tấn, cười. “Bây giờ không ai giúp được em nữa rồi, em không đợi đâu.”

“Bây giờ về sao?”

“Ừm, thay em nói tiếng chúc mừng.”

“Được.”

Mạnh Thịnh Nam cúi đầu rồi lại ngẩng. “Có phải em không có tiền đồ hay không?”

“Ai nói thế, anh đánh người đó.”

Mạnh Thịnh Nam cười nhạt.

Giang Tấn nói. “Mạnh mẽ chút, chẳng có gì to tát cả.”

“Ừm.”

Giang Tấn xoa xoa tóc cô, cười nói. “Được rồi, anh đưa em tới nhà ga.”

“Không cần đâu.”

Giang Tấn hỏi. “Thế đưa tới trạm xe buýt, được không?”

Mạnh Thịnh Nam gật đầu, nhanh chóng về phòng dọn cặp, chỉ sợ đụng mặt bọn họ. Giang Tấn tiễn cô tới trạm xe buýt, trước khi đi còn nói. “Về nhà nhớ nhắn tin cho anh.”

“Được.”

“Nếu không nhắn anh sẽ gọi điện tới nhà em.”

“Biết rồi.”

Xe buýt chậm rãi lăn bánh, Giang Tấn vẫn còn ở đó phất tay với cô.

Gió vẫn thổi, tuyết đã tan, Mạnh Thịnh Nam ngồi ở hàng cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát nhau, khi đó Thượng Hải vô cùng xinh đẹp, ôm ấp tất cả ước mơ, hoài bão của cô. Cô biết mình còn chưa cố gắng đủ.

Rất nhiều năm trước, khi cô đang đọc sách, có giáo viên dùng một thành ngữ hình dung tâm tình khi đó.

“Vừa vui vừa buồn.” Cô nói.

– —

Kim Dung (1924 – 2018)  là một trong những nhà văn ảnh hưởng nhất của văn học Trung Quốc hiện đại. Ông còn là người đồng sáng lập của nhật báo Hồng Kông Minh Báo, ra đời năm 1959 và là tổng biên tập đầu tiên của tờ báo này.

Cổ Long (1937 – 1985) là nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh.

Phục Đán: Đại học Phục Đán là một có trụ sở tại Thượng Hải, cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thành lập năm 1905  không lâu trước khi nhà Thanh sụp đổ, đại học Phục Đán là một trong những đại học hiện đại đầu tiên của Trung Quốc, cho đến nay đây vẫn là một trong những đại học hàng đầu tại đất nước này.

Học viện Quốc tế Bắc Kinh(Beijing International Studies University)là trường đại học trọng điểm của quốc gia do Bộ Giáo dục, Bộ Ngoại giao, Cục du lịch quốc tế và Chính quyền thành phố Bắc Kinh cùng nhau xây dựng. Đây là trường đầu tiên ở Trung Quốc trao học vị thạc sĩ và tiến sĩ.

"Tuổi trẻ chính là vào lúc đối mặt với khó khăn vất vả, phải nỗ lực phấn đấu. Bạn nhất định phải tin tưởng, đằng sau mỗi sự nỗ lực phần thưởng luôn được tăng lên gấp bội. Cuộc sống ngày hôm nay là do sự quyết định của ba năm trước, nhưng nếu hôm nay bạn vẫn sống cuộc sống giống như ba năm trước, vậy thì ba năm sau bạn vẫn sẽ chỉ như vậy mà thôi." – 999 lá thư gửi cho chính mình | Miêu Công Tử.

Các chương truyện Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,