Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Lạ thật, bình thường thì An Nhiên hẳn là đã đến đây rồi, hôm nay sao còn chưa tới nhỉ?” Mộc Vũ thắc mắc.
Ông ấy nhắc đến, Chu Duyên Xuyên cũng phản ứng lại, anh giơ tay nhìn đồng hồ, giờ đã gần bảy giờ, bình thường khoảng sáu rưỡi là cô đã đến đây, hôm nay gần bảy giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng người.
“Chu tổng, hay là chúng ta cùng ra ngoài ăn đi?” Mộc Vũ đề nghị.
Chu Duyên Xuyên lắc đầu với ông ấy: “Không cần đâu ạ, cháu chờ cô ấy, cô ấy sẽ đến thôi. Tan tầm rồi, chú cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Tối nay cháu lại tăng ca?”
Chu Duyên Xuyên vỗ tài liệu trên bàn: “Còn có một ít chưa xử lý xong, chắc là cũng không lâu lắm, không sao đâu ạ, chú cứ về trước đi.”
Mộc Vũ gật đầu, ở nhà ông còn vợ và con gái, hơn nữa giờ ông ở lại đây cũng không giúp được gì.
“Vậy được, chú đi trước đây.”
“Vâng, chú đi ạ.”
Mộc Vũ lấy cặp công văn của mình, sau đó mở cửa, vừa mở cửa liền thấy Hà An Nhiên đang đứng ngây người bên ngoài.
“An Nhiên?”
Nghe thấy tên Hà An Nhiên, Chu Duyên Xuyên ngẩng đầu lên xem theo bản năng.
“Vâng… chú Mộc.”
“Vừa đến à?”
“Ừm…”
“Được rồi, chú không nói với cháu nữa, mau vào đi. Chu tổng đang ở bên trong chờ, chú cũng muốn về nhà, ngày mai gặp lại.” Nói xong, Mộc Vũ vỗ bả vai cô, sau đó liền rời đi.
Hà An Nhiên nhìn bóng dáng vội vàng của Mộc Vũ, sau đó thu hồi tầm mắt, cô đi vào văn phòng, đặt cặp lồng giữ ấm lên bàn trà.
“Ăn cơm nào.”
Chu Duyên Xuyên đứng dậy đi qua chỗ cô.
“Nghe thấy rồi.” Ngữ khí của anh là khẳng định.
Động tác mở cặp lồng của Hà An Nhiên dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Chu Duyên Xuyên.
“Ừm, không phải em cố ý muốn nghe lén đâu, em chuẩn bị gõ cửa, nhưng…”
Chu Duyên Xuyên đi ra phía sau, đưa tay ôm lấy eo cô, anh cong môi: “Anh hiểu.”
“Nhưng mà, anh muốn biến miếng đất Hương Sơn kia thành khu du lịch thật sao?” Hà An Nhiên quay đầu nói.
“Đúng vậy.” Anh hôn lên khóe môi cô.
Chỉ mới một ngày không thấy, anh đã rất nhớ cô, rảnh rỗi một cái là anh lại không khống chế được mà nhớ đến cô.
Hà An Nhiên vươn tay đẩy mặt anh. Cô vỗ cánh tay đang ôm eo mình, sau đó đưa cặp lồng giữ ấm cho anh.
Chu Duyên Xuyên nhận lấy, đôi tay nhẹ nhàng chuyển động một cái là đã mở ra. Đồng thời Hà An Nhiên cũng thoát ra khỏi ngực anh, ngồi trên sô pha.
Anh lấy đồ ăn đặt trên bàn trà rồi nói với cô: “Nhưng đó cũng chỉ là một nguyên do”
“Vậy nguyên do còn lại…”
Cách một bàn trà, anh đưa tay chạm vào má cô: “Anh là người mang thù.”
“Em biết mà.”
“Sao thế, em mềm lòng?”
Hà An Nhiên bĩu môi: “Không có, vì sao em lại mềm lòng. Hơn nữa đây là chuyện thương nghiệp của anh, em không quản được.”
Chu Duyên Xuyên nở nụ cười: “Anh còn tưởng rằng em sẽ khuyên anh đừng làm như vậy đấy.”
Hà An Nhiên nhét đôi đũa vào tay anh: “Vậy là anh nghĩ nhiều rồi, bởi vì em và anh giống nhau, đều mang thù.”
Chu Duyên Xuyên cảm thấy dáng vẻ này của Hà An Nhiên vô cùng đáng yêu, thích là thích, không thích chính là không thích, lười giả bộ, cũng lười che dấu, biểu đạt rất trực tiếp.
“Vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau mang thù.”
Nói thật, cho dù không có chuyện của Đường Giai, sớm muộn gì anh cũng sẽ động thủ với Đường gia, mà Đường Giai cũng chỉ là một ngòi nổ, khiến thời gian bị nổ tung đến nhanh hơn mà thôi. Gần đây Đường gia rất nổi bật, hơn nữa còn có Hà gia tương trợ, dần dần bắt đầu chèn ép những công ty xung quanh, đã vươn móng vuốt đến Chu thị vài lần, đoạt vài đơn hàng vốn thuộc về Chu thị.
Nếu bây giờ anh tiếp nhận Chu thị, vậy thì anh không thể nào thờ ơ được.
Anh tiếp nhận Chu thị đã gần nửa tháng, Chu Lễ Kiến cũng đã sớm về nhà tĩnh dưỡng, nói chưa khôi phục nhưng thực chất là khôi phục rất nhanh. Tuy nhiên, mỗi lần Triệu Ức Từ gọi điện thoại tới đều nói với anh, ông ấy không phải đau chỗ này thì đau chỗ kia, tóm lại là đến bây giờ vẫn chưa thể đi làm. Mỗi lần về nhà thăm ông ấy, ông ấy đều làm bộ ốm đau bệnh tật nằm trên giường.
Anh cũng lười chọc thủng ông ấy, cái chiêu lừa bịp này anh đã sớm biết rõ, giờ ông ấy cứ giả vờ bệnh không chịu về công ty đi làm, muốn ném công ty cho anh xử lý.
Vốn anh cũng đã chuẩn bị để tiếp quản công ty, cho nên đối với chiêu lừa bịp này, anh cũng mắt nhắm mắt mở.
Trước kia anh không thể hiểu được, vì sao bố anh luôn đặt công việc ở vị trí đầu tiên, luôn không về nhà, vĩnh viễn đều làm không xong việc, nhưng bây giờ, anh đã hiểu, hiểu vì sao ông ấy lại muốn liều mạng làm việc vất vả như vậy.
Tất cả những gì ông ấy làm cũng chỉ vì hai mẹ con anh mà thôi, trước kia anh không hiểu là bởi vì anh chưa từng đứng ở vị trí của ông ấy mà xem xét. Nhưng bây giờ, đứng ở vị trí của ông ấy, lúc này anh mới phát hiện gánh nặng trên vai ông nặng nề biết bao nhiêu.
Anh muốn cho An Nhiên một cuộc sống như người bình thường, nhưng thân phận trước mắt của anh – Chu ảnh đế, đối tượng mà mỗi một động thái đều bị chú ý trong giới giải trí, ba trăm sáu mươi lăm ngày thì đã hết khoảng ba trăm sáu mươi ngày ở đoàn làm phim. Anh như vậy thì không thể cho cô một cuộc sống an ổn bình thường được.
“Nghĩ gì mà nhập thần thế?” Hà An Nhiên thấy anh ngẩn người nên gắp một miếng thịt kho tàu cho anh: “Được rồi, mau ăn cơm đi, cơm sắp nguội rồi.”
Chu Duyên Xuyên cảm thấy mỹ mãn, ăn miếng thịt kho tàu. Nếu cả đời có thể trải qua như vậy, dù phải trả giá gì, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Mấy ngày nay anh ở trong ty, cả người đã gầy đi không ít, xem ra làm việc ở công ty không nhẹ nhàng như ở đoàn làm phim. Mỗi ngày đều có tài liệu chưa xử lý xong, chưa xem xong, quyết sách làm chưa xong, cô nhìn cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng đây lại là công việc hàng ngày của anh.