Lời nói lạnh lẽo như thế, hắn ác tâm như thế, trên má Lăng Tuyết Mạn đau, trên cằm đau, ngực đau, rốt cục, nước mắt vỡ đê tràn ra…
“Còn khóc? Nàng ủy khuất thật không? Đúng, con tiện nhân Lệ phi kia khi dễ nàng, nàng nên ủy khuất, ta còn nghĩ rằng nàng sẽ thương tâm quay về, lại không nghĩ rằng, Mạc Kỳ Minh ở cùng nàng, nàng liền vui vẻ, khoan khoái lên đến trời cao phải không? Lăng Tuyết Mạn, rốt cuộc ai là phu quân nàng?” Mạc Kỳ Hàn chất vấn liên tục, trong lòng đau như tê liệt, bóp cổ nàng, lý trí từng điểm từng điểm biến mất.
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, Lăng Tuyết Mạn nỗ lực mở to hai mắt, thấy rõ ràng nam nhân ở trước mắt, nhưng sao đều là mơ hồ, giờ phút này, nàng có vẻ như lại thấy được hắn của hai năm trước, nam nhân sẳng giọng vô tình, bá đạo cuồng vọng…
Tựa như cảm thấy của nàng đau, hắn vung tay một cái, vứt nàng trở về trên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, cặp mắt say rượu nheo lại, cười tự giễu, “Nói chuyện với nàng a? Nàng không biết nói sao? Không phải nói khéo như rót mật sao? Nói cho bản công tử nghe một chút, như thế nào? Hừ, Lăng Tuyết Mạn, thì ra là ta xem thường nàng, có thể làm cho Mạc Kỳ Minh – một nam nhân không biết tình là vật gì như vậy quỳ gối dưới váy của nàng, nàng lợi hại a!”
“Đúng! Chàng nói đúng rồi, Lăng Tuyết Mạn ta cho tới bây giờ chính là một nữ nhân như vậy! Chàng hỏi ai là phu quân ta? Ha ha! Chàng không thấy buồn cười sao? Ta có phu quân sao? Đừng quên, ta là quả phụ, bây giờ là độc thân! Chưa kết hôn chưa gả? Chẳng lẽ không đúng sao? Ta lập gia đình sao? Chàng cưới ta sao? Chàng là phu quân ta sao? Phải không? Chàng dựa vào cái gì châm chọc ta? Dựa vào cái gì?”
Lăng Tuyết Mạn từ trên giường đứng lên, đứng ở trên giường, cao hơn Mạc Kỳ Hàn một cái đầu, so với hắn càng ở trên cao nhìn xuống, so với hắn rống càng lớn tiếng, tuy rằng nước mắt càng nhiều, tuy rằng ngực thở càng gấp, nhưng nàng còn muốn cười, biến thành cười mang theo khóc, “Chàng muốn ra sao? Giết ta hay là bóp chết ta? Hay là lại cho ta một cái tát vào mặt? Đúng vậy, là ta rất vui vẻ, ta vui vẻ muốn lên đến trời cao, chàng ghen tị Tam Vương gia cùng ta trượt băng, vậy chàng đến đi! Chàng ở đâu? Thời điểm ta bị người ta khi dễ, chàng đang ở đâu? Ta đã một mình ăn bao nhiêu bữa cơm, chàng lại ở đâu? Chàng nói ta muốn ai bồi nhất, chàng nói đi? Chàng có thể làm được sao?”
Liên tiếp hét to, Lăng Tuyết Mạn dùng hết sức lực, cuối cùng, thanh âm dần dần trở nên khàn khàn, không chớp mắt nhìn nam nhân trước mặt, cười nhạo: “Ta không biết chàng tên gì, từ dâm tặc gọi thành Tình nhân, Tình nhân, đêm nay một lần cuối cùng gọi chàng, cái trò chơi này ta không muốn chơi nữa, đủ, cũng mệt mỏi, ta chờ chàng một năm rưỡi, chờ đến khi chàng hoàn toàn không tín nhiệm sao? Nếu là ta thay đổi thất thường, nếu là ta đối với chàng không đủ kiên định, chàng cho là ta có thể chờ chàng lâu như vậy sao?”
“Mạn Mạn…” Một tiếng nỉ non thống khổ, trong mắt Mạc Kỳ Hàn là chua chát, lại không biết nên nói cái gì.
“Không đươc gọi ta!”
Lăng Tuyết Mạn cũng đồng thời lên tiếng ngắt lời, hai tay che lỗ tai, “Không cho phép gọi ta, không cho phép! Chàng không phải Tình nhân của ta, không phải! Ta không muốn tiếp tục ở cùng với chàng, không muốn! Ta muốn đi, rời khỏi hoàng cung, rời kinh thành, ta không phải nữ nhân của chàng, không phải!”
Thanh âm nhỏ dần, hai chân lại bị Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nắm lại, cả thân thể bị hắn khiêng ở trên vai, hắn cũng không động, liền đứng trên mặt đất, khiêng nàng trên vai hắn, mặc nàng cào hắn, mắng hắn, rống hắn…
Thẳng đến khi nàng mệt mỏi, hoàn toàn không có sức lực, nằm phịch ở trên vai hắn, hắn mới đặt nàng lên giường, sau đó nhào lên nàng…
Một đêm này, hắn không nói nữa, chính là lần lượt muốn nàng, không ngừng đòi lấy, không ngừng tìm kiếm thỏa mãn, nghe nàng khóc dưới thân hắn, từ phản kháng đến vô lực, lại chưa từng thuận theo…
Trời, dần dần sáng, mặt trời hơi hơi lộ ra phía chân trời, nàng mệt mỏi một đêm, toàn thân bủn rủn, kiệt sức cuộn tròn ở trong chăn, hắn đứng dậy bên cạnh mặc quần áo, như trước không nói chuyện.
Khi nhấc màn lên, hắn đột nhiên quay người, cúi người dán lên vành tai mềm mại của nàng, lạnh lùng ném một câu, “Nàng nếu dám rời ta đi, chẳng sợ hủy thiên diệt địa, ta cũng sẽ tìm nàng trở về, mà ta cũng sẽ tháo đầu Mạc Kỳ Minh xuống đưa cho nàng làm lễ vật!”
Thân mình nàng run lên, còn chưa mở miệng, hắn đã rời đi, căn phòng lại trở nên lạnh lẽo.
Lúc Xuân Đường Thu Nguyệt bưng chậu nước cùng đồ ăn sáng tiến vào, đột nhiên phát hiện, trong mật thất đã không có một bóng người, đệm giường cũng lạnh lẽo, Lăng Tuyết Mạn chẳng biết đã rời đi lúc nào…
Lâm triều xong, Mạc Kỳ Hàn vẫn chưa về cung Đế Hoa, đến đồ ăn sáng cũng không dùng, liền cắm đầu vào thượng thư phòng, cả khuôn mặt đông lạnh như sương. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Nhóm triều thần chờ đợi tuyên triệu ở bên ngoài, thỉnh thoảng nghe được từ bên trong truyền ra thanh âm vứt tấu chương, người người tim gan run sợ, đứng ngồi không yên.
Mạc Kỳ Dục ôm một cuốn tấu sớ, cả trái tim “lộp bộp” đập không ngừng, hắn dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết hắn nhất định sắp chết rồi, mà người càng chết chắc, nhất định là người kia…
Mạc Kỳ Diễn lạnh nhạt như thường, chính là âm thầm có chút bận tâm tới Lăng Tuyết Mạn, tâm tình của hắn không tốt, chẳng lẽ là bọn họ cãi nhau?
Buổi chiều ánh mặt trời thật sáng ngời, mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn chói mắt, tỷ như ngửa đầu, vẫn nhìn thấy mặt trời.
Chua xót chưa tan, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt, Lăng Tuyết Mạn trừng mắt nhìn, nhích lại gần cây cột trước mặt, sau đó tiếp tục nhìn ngưỡng mộ mặt trời.
Đồ ăn sáng nàng chưa ăn, bởi vì khi hắn đi nàng liền lặng lẽ trở về Hoán Y Cục, trong phòng bếp lò đã tắt, nàng lười đốt, nằm trên giường lạnh lẽo, ngủ một chút, nhưng mà vừa nhắm mắt, bên tai nghe được toàn là lời hắn trào phúng nàng, cho nên nàng lại tỉnh, sau đó đi ra ngoài, ngồi ở trong viện nhìn mặt trời.
Thái giám cung nữ đi qua không ngừng tò mò nhìn lại, nàng cũng không để ý, vẫn duy trì cái tư thế này cho tới bây giờ.
Trần Lâm Nhi tới khuyên lần thứ năm, “Lăng tỷ tỷ, trên đất lạnh, tỷ lấy tấm đệm lót có phải tốt không?”
“Lâm Nhi, muội mặc kệ ta.” Lăng Tuyết Mạn nhè nhẹ ra tiếng, nhắm hai mắt lại.
Như thế, Trần Lâm Nhi lại thở dài, đứng dậy, tiếp tục đi làm việc.
Một bóng dáng đột nhiên ngột xuất hiện ở trên cửa Hoán Y Cục, trong tay cầm theo một cái hộp đựng thức ăn rất lớn, mặc quần áo ngự tiền thị vệ màu lam, thân hình cao to đứng ở đó như chần chờ, biểu tình trên mặt lạnh như băng.
Do dự một lát, hai chân thon dài rốt cục rảo bước tiến lên, từng bước từng bước tới gần viện.
Rất xa, nhìn thấy nữ nhân giống như kẻ lang thang ngồi tựa vào cây cột, đôi mắt phút chốc căng thẳng, mà bước chân lại kìm hãm, giống như muốn đi lên phía trước, vừa giống như muốn lui về phía sau, cứ như thế, trì hoãn một chút, mới làm ra quyết định, nhanh đi đến chỗ nữ nhân đang nhắm mắt lại.