Tô Tiểu Mạt, cô quả thật mạnh mẽ!
Editor: Charlotte
“Muốn chết? Nhưng tôi không muốn nhìn thấy mấy con ma đáng sợ đó sớm thế.””
Trữ Hằng đáng yêu lắc lắc đầu, khi nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của Tiểu Mạt liền yếu ớt rụt cổ, vội vàng lùi lại đằng sau.
Tô Tiểu Mạt cũng không muốn mất thời gian trêu đùa cùng Trữ Hằng nữa, đôi mắt cô khẽ đảo, nhẹ giọng nói:
“Lúc nãy khi ngồi trong phòng, tôi nhìn thấy có một bóng đen kì lạ… Bóng đen này chỉ xuất hiện một lúc ngay sau đó liền biến mất.”
“Kỳ quái, chúng tôi đã sống ở đây suốt 20 năm còn chưa bao giờ gặp bất cứ hiện tượng kỳ lạ nào. Sao cô vừa đến đây mới vài ngày đã có thể nhìn thấy ma?”
Trữ Tích nhìn Tô Tiểu Mạt không tin tưởng mà hỏi lại. Suốt hai mưới năm nay, hắn chưa bao giờ nghe được chuyện nhà của mình lại bị ma ám. Tại sao lại xuất hiện sự việc kì lạ như vậy. Tất nhiên cũng ngoại trừ lời nguyền ba tháng không thể lí giải kia.
“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Nhưng tận mắt tôi chứng kiến thì sao mà sai được.”
Mặc kệ dáng vẻ hoài nghi của Trữ Tích, cô khẳng định đúng là bản thân đã thấy một bóng đen kì lạ, nhưng chưa kịp nhìn kĩ thì bóng đen ấy đã biến mất.
“Cô xác định là mình đã nhìn thấy ma sao?” Trữ Dạ đứng một bên khoanh tay lạnh giọng hỏi lại.
“Chỉ là chợt lóe qua mà thôi, nhưng “nó” cũng thật sự đáng sợ.”
Dáng vẻ Tiểu Mạt yếu ớt, hai tay vòng lên tự ôm lấy thân thể bé nhỏ. Cô đứng giữa hàng đống chất vấn của năm người, dường như cơn sợ hãi ấy lại tăng lên gấp bội. Gương mặt nhỏ hơi nhíu lại. Thấy vậy Trữ Huyễn vội vàng tiến lên, đem Tô Tiểu Mạt ôm vào trong lòng.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tô Tiểu Mạt ngoan ngoãn tránh khỏi lồng ngực Trữ Huyễn nhưng càng tránh càng bị ghì chặt. Cô đành ngây ngất trú tạm trong lồng ngực Trữ Huyễn, hơi gật gật đầu. Bề ngoài nhu nhu thuận thuận nhưng trong lòng đã tính toán hoàn hảo. Xem ra bóng đen kia không phải phải yêu ma quỷ quái gì mà là một con người thật. Chắc hẳn “nó” luôn lẩn trốn trong lâu đài này. Nếu sau này nhỡ nhàng một chút có thể nó sẽ là người xử lí cô đầu tiên.
“Tiểu Mạt, liệu em có nhìn thấy cách bóng đen kia biến mất không?”
Trữ Huyễn lại hỏi tiếp nói, nhìn Tô Tiểu Mạt bị dọa đến trắng mặt, cộng thêm biểu tình vô cùng nghiêm túc thì em ấy chắc chắn là không có nói dối.
Ha ha ha. Thật ngại quá lúc nãy cô đang âm mưu lẻn vào phòng Trữ Dã, nếu bây giờ khai thật liệu cô có bị bọn họ chôn sống luôn không? Cô khẽ lắc đầu, nhíu mày trả lời
“Nếu không nhầm thì bóng đen kia bay xuống dưới tầng hai thì phải?”
“Vậy vì sao cô lại chạy ra khỏi phòng?” Trữ Dã như bắt được lỗ hổng, hỏi lại.
“Bởi vì tôi sợ ma.”
Tô Tiểu Mạt mở to mắt, ánh mắt long lanh, ngân ngấn nước mắt nhìn Trữ Dã đầy oán tách.
“Từ nhỏ tôi đã rất sợ ma.”
“Anh cả, bóng đen kia xuất hiện ở tầng 2, vậy liệu có phải….”
Trữ Hạo đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng chạy xuống tầng 2.
Trữ Tích cùng Trữ Hằng chỉ biết nhìn nhau, sao đó cũng vội vàng đuổi theo Trữ Hạo. Thấy mỗi người lần lượt rời đi, Trữ Dã lạnh lẽo nhìn thủ phạm, trầm mặc không nói gì.
Tô Tiểu Mạt nhìn lại về phía anh cả Trữ Dã, xem ra bên ngoài người này nhìn ôn hòa, nhưng bên trong lại rất cẩn thận. Khi đám anh em của hán vội chạy đi kiểu tra xung quanh thì hắn lại chọn ở lại đây chăm chú canh gác cô. Xen ra con người này hoàn toàn không tin tưởng lời cô nói.
Mà Tô Tiểu Mạt vẫn gục trong lồng ngực của Trữ Huyễn, hiện tại lúc này tốt nhất vẫn là đừng nói gì hết. Nghĩ đến đây ấy mắt cô trở nên lạnh lung, không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu.
Trữ Dã nhìn Tô Tiểu Mạt một hồi lâu, chợt nghe tiếng Trữ Hạo đi lên từ tầng 2, hắn xoay người hỏi.
“Thế nào?”
“Không phát hiện bất cứ điểm gì khả nghi.”
Trữ Hạo sải bước đi đến bên cạnh Tô Tiểu Mạt đứng trả lời.
Nghe được câu trả lời này, cô âm thầm nhíu mày. Kì lạ, tại sao “nó” lại đi theo mình? Tại sao bây giờ nó lại biến mất ở lầu 2? Vậy bóng đen kia sẽ là ai cơ chứ?
“Theo tôi cái bóng đen kia chắc chắn vẫn đang lẩn trốn bên trong cổ bảo.” Tô Tiểu Mạt khẳng định nói.
“Cô làm sao có thể khẳng định chắc chắn như vậy?”
Tô Tiểu Mạt từ lồng ngực Trữ Huyễn rời đi, đứng đối diện lồng ngực Trữ Dã nói.
“Theo như lời khẳng định của các anh trước đó thì cổ bảo này vô cùng an toàn. Ngoại trừ lần xâm nhập hôm qua, còn lại chưa bao giờ xuất hiện tình huống như vậy. Lúc nãy tôi còn tận mắt chứng kiến cái bóng đen đó, vừa sợ hãi chạy đi ngay lập tức gặp được các anh. Vì vậy ở nơi này, trừ bỏ năm người các anh chỉ còn tôi và tất nhiên còn một người khác nữa.
“Bên trong cổ bảo, trừ bỏ năm người chúng tôi, cùng lắm sau này chỉ là có thêm cô. Bóng đen này cũng chỉ có cô nhìn thấy… Điều này có phải rất kì quái không?” Trữ Tích cùng Trữ Hằng quay về, nhìn Tô Tiểu Mạt, hỏi lại.
Chẳng lẽ sự xuất hiện của mình mới là nguyên nhân thực sự của những điều kì lạ gần đây sao? Vậy cái bóng đen kia là từ đâu tới?
“Nhưng thật sự chính mắt tôi đã thấy nó, sao mà nhầm được.”
“Hay là cô bị hoa mắt, xuất hiện ảo giác.”
Trữ Hằng nhìn Tô Tiểu Mạt đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch… Chắc là hôm nay bị phơi nắng nhiều quá nên bị sảng, máu không cung cấp đủ cho não nên mới bị ảo giác đi?
“Anh mới hoa mắt, tôi đang rất tỉnh.”
Tô Tiểu Mạt cao giọng, nói, nhìn chằm chằm Trữ Hằng bộ dáng ngu ngốc đứng một đống ở góc kia, hào phóng tặng cho hắn một cái xem thường.
“Chúng tôi không thể vì một câu nói bâng quơ của cô mà cho rằng trong cổ bảo này có thêm người.” Trữ Dã suy nghĩ nói.
Tô Tiểu Mạt nhìn thấy tất cả mọi người đều chung một bộ dáng là không tin tưởng lời cô nói, xem ra cô đã thất bại trong việc khiến mọi người tin tưởng mình rồi. Dù sao việc này cũng khá hợp lí, cô mới xuâtd hiện trong thế giới của họ được 2 ngày muốn họ hàon toàn tin tưởng là không có khả năng rồi. Vốn dĩ mục đích của cô đến đây cũng không đơn thuần, làm sao có thể hi vọng xa vời?
“Tôi tin tưởng Tiểu Mạt.”
Trữ Huyễn nắm chặt tay Tô Tiểu Mạt, ấm áp nhìn cô.
“Đừng lo, anh biết em sẽ không bao giờ nói dối.”
“Trữ Huyễn, cảm ơn anh.”
Thật không ngờ tại thời điểm hiện tại, hắn vẫn có thể tin tưởng cô. Khi khó khăn nhất, khi cô bị nghi ngờ nhiều nhất, hắn vẫn đứng về phía cô, người này đối xử với cô thật chân thành. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Mạt càng thêm ấm áp. Nhón mũi chân lên, môi xinh khẽ chạm vào má Trữ Huyễn. “Ừm cảm ơn anh nhé!” Tô Tiểu Mạt nghĩ
“Nếu các người không tin lời tôi nói, vậy chúng ta tới đánh cược, nếu tôi có tìm ra cái bóng đen kia chân chính là ai, các anh sẽ phải đáp ứng tôi một điều kiện. Còn nếu tôi không tìm thấy, tôi sẽ đáp ứng mấy người, sẽ tự dọn khỏi cổ bảo.”
“Cô muốn sao cũng được cơ mà cô cũng không được lấy tiền bồi thường hay bất cứ thứ gì khác.” Trữ Hằng không chút do dự đáp ứng, nhìn Tô Tiểu Mạt, nói ra yêu cầu bản thân.
“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không lấy tiền của anh.”
Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng. Vừa buổi chiều, hắn cùng cô trải lòng về quá khứ, ngay bây giờ hắn lại tỏ ra không quen biết như thể chưa có gì xảy ra. Đúng vậy, bề ngoài luôn tỏ ra không để ý những trng lòng lại thật sự quan tâm. Câu nói vừa rồi không phải nhắc nhở cho cô sao.
Tô Tiểu Mạt đảo mắt nhìn quanh, dừng lại trên người anh cả Trữ Dã.
“Như thế nào, anh không dám cùng tôi đánh cược sao?”
“Được đấy nhưng cũng phải trong khoảng thời gian cố định nào đó chứ.” Trữ Dã nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, nhẹ nhàng đáp lại.
“Được, vậy ba ngày được chứ.” Tô Tiểu Mạt vươn tay tới trước mặt Trữ Dã.
“Kích chưởng vi thệ.”
“Được.”
Trữ Dã vô cùng sảng khoái, vươn tay bắt lấy bàn tay đang giơ ra của Tiểu Mạt: “Thời gian được tính bắt đầu từ bây giờ, cô có 72 tiếng để thực hiện.”
“Đã vậy các anh hãy chống mắt lên mà xem tôi sẽ đem cái người bí ẩn kia bắt về.” Tô Tiểu Mạt phấn chấn nói.
Trữ Huyễn lo sợ mà nắm chặt tay Tô Tiểu Mạt: “Anh sẽ tìm cùng em.”
“Trữ Huyễn, đột nhiên cảm thấy có người như anh ở cạnh bên thật tốt.”
Tô Tiểu Mạt vô cùng cảm động. Khi những người khác đều nghi ngờ cô, đột nhiên trong đó vẫn có một người vẫn luôn ở bên cạnh, bảo hộ, tin tưởng,… Điều này đáng quý trọng hơn tất cả mọi thứ khác trên đời. Tô Tiểu Mạt mở rộng vòng tay, đem Trữ Huyễn ôm vào lòng.
“Được rồi, hiện tại tôi vô cùng mệt mỏi, muốn đi ngủ trước. Mấy anh muốn làm gì cứ tiếp tục.”
Vừa nói xong liền buông người Trữ Huyễn ra, phất phất tay chào tạm biệt, quay về phòng của mình. Bộ dạng tùy tiện lúc này khác hẳn dáng vẻ vừa ngốc nghếch lại sợ sệt ban nãy. Hoàn toàn không thể nhìn ra, hai người ấy đều là một người…
Trữ Huyễn vẫn bị ngây ngất sau cái ôm cùng nụ hôn của người trong lòng, vẻ mặt ngây ngô cười cười nhìn về phía Tô Tiểu Mạt biến mất, không chịu nhúc nhích mà đờ ra. ( Đùa chứ anh Huyễn đáng yêu quá >_<)
Trữ Dã cùng Trữ Hạo hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn bộ dáng hoa si của Trữ Huyễn âm thầm lắc đầu. Cả hai không hẹn mà cùng đi xuống tầng 2. Còn Trữ Hằng thì bất mãn thì thầm:
“Nữ nhân này còn dám nói Trữ Tích lật mặt rất nhanh… Hứ chẳng lẽ không biết tự xem lại bản thân mình, phút trước vừa yếu ớt nhu nhược, lúc sau lại gian xảo như vậy, đúng là cũng chả kém cạnh gì. “
Trữ Tích nhìn lại Tô Tiểu Mạt bóng dáng, lạnh giọng nói: “Nữ nhân quả là sinh vật vô cùng phiền toái.”
Nói xong, còn nhìn thoáng qua Trữ Hằng: “Đi mau, lúc nãy chúng ta còn chưa xong việc đâu.”
“Được.”
Trữ Hằng đương nhiên biết công việc của bọn họ mới làm xong được một nửa. Nếu bây giờ tiếp túc chắc phải làm tới hết đêm nay mới may ra.
Khi tất cả đã rời đi, chỉ còn Trữ Huyễn vẫn như cũ đắm chìm trong cảm giác sung sướng Tô Tiểu Mạt mang lại. Ai có thể ngờ em ấy vừa hôn nắn, vừa chủ động ôm hắn cùng một lúc cơ chứ. Tâm trạng vui sướng không có cách nào để kìm chế, bởi vậy Trữ Huyễn cứ đứng đần ra đó, khoé môi giữ mãi nụ cười đầy kì dị.
Trữ Hằng nhìn bộ dáng Trữ Huyễn ngơ ngác, đứng hề hề cười chạy lại, thân mật vỗ vai hỏi: “Anh ba, anh định đứng ở đây cười cả đêm sao?”
“A. Cậu nói cái gì đấy? Tôi chưa nghe rõ lắm, có thể nói lại được không.” Tâm trạng của Trữ Huyễn đang lâng lâng thì bị tên phá đám nào đó gọi hồn về.
“Em định hỏi anh là anh muốn đứng ở chỗ này cho muỗi ăn sao?” Trữ Hằng rống lớn hỏi lại.
“Câu nói nhỏ chút.” Trữ Huyễn vội vàng tiến lên đem Trữ Hằng miệng che lại.
“Tiểu Mạt Mạt bảo là rất buồn ngủ, cậu không được quấy rầy em ấy, hiểu không.”
Nói rồi Trữ Huyễn đem tay bịt kín mồm tên kia lại, lôi hắn quay về phía tầng hai. Bọn họ chả biết nghĩ cho người khác chút nào. Có biết hôm nay em ấy đã mệt đến mức nào hay không chứ.
Suốt cả quãng đường ngắn một mẩy mà cả hai gây ra không ít lộn xộn. Tiếng Trẽ Hằng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh trai. Tiếng gào thét của hắn khi bị anh trai bẻ tay bắt lại. Nói chung là vô cùng âm ĩ lộn xộn. Cả hai lại mải mê cuốn vào nhau, quên luôn cả mục đích giữ chật tự, bảo đảm giấc ngủ cho Tô Tiểu Mạt ở trên tầng.
————— Ngoài Lề —————
Ha ha ha hôm trước có bạn đã phản ánh về việc số lượng chương quá ít ỏi. Nếu thực sự mọi người thấy ít thì từ bây giờ sẽ có thể có 2-3 chương trong một tuần, tức là 3 ngày đăng cố định o(≧v≦)o
Cảm ơn vì đã ủng hộ tớ!!!