Bạn sẽ tìm thấy niềm vui khi giúp đỡ người khác bằng tất cả tấm lòng

Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc chương 1

Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc chương 1 là một trong những tập truyện ngôn tình Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc chương 1 ngay.

  • Tác giả: Nịnh Mông Tiếu
  • Tên truyện: Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc
  • Số chương: 74
  • Số lượt xem: 244
Trái tim có lỹ lẽ riêng của nó mà lý trí không thể nào hiểu được.

Nội dung truyện Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc chương 1

Tô Tiểu Mạt thở dài một tiếng, nhanh nhẹn đi tới trước quân tư, đi về nơi mà từ nay về sau cô sẽ hiến dâng thanh xuân và nhiệt huyết cháy bỏng của mình.

Ngẩng đầu nhìn tòa nhà có kiến trúc tranh nghiêm trước mắt, bên trên còn có quốc huy đỏ tươi viết hai chữ “Cảnh sát” thật to, cô không khỏi dừng lại, đem quân trang của mình chỉnh sửa lại một lần nữa, mãi cho đến khi không còn một vết nhăn nào, cô mới vừa lòng bước tiếp vào cảnh cục.

Đi vào phòng tư lệnh, đã có người ngồi đó chờ cô tự bao giờ, nhìn người cực kì quen thuộc trước mặt, Tô Tiểu Mạt vội vàng chào một cách tiêu chuẩn, leng keng hữu lực mở miệng: “Chào cục trưởng!”

“ Ân, dồng chí Tô Tiểu Mạt, hoang nghiêng cô trở thành một thành viên mới của cục cảnh sát”. Người đó cũng chào Tô Tiểu Mạt, sau đó cực kì nghiêm túc nói.

“Cục trưởng, xin hãy phân nhiệm vụ cho tôi”. Tô Tiểu Mạt vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, hiện tại cô cực kì muốn tham gia công tác- đây chính là nỗi lòng của bất cứ sinh viên trẻ tuổi vừa ra trường nào cũng có.

“Ân, chúng tôi vẫn đang chờ cô, hiện tại đang có một nhiệm vụ cực kì gian khổ cần cô hoàn thành”. Cục trưởng cụng không khách khí, gọn gàng dứt khoát nói.

“Không cần biết nhiệm vụ đó khó khăn như thế nào, tôi đều kiên quyết hoàn thành”. Tô Tiểu Mạt cũng kiên định trả lời.

“Thái độ của cô rất tốt”, cục trưởng gật đầu tán thưởng, “đây là tư liệu, cô xem đi”.

“Vâng”, Tô Tiểu Mạt tiếp nhận túi hồ sơ bằng hai tay, ngồi một bên xem thật cẩn thận, mới đầu khuôn mặt cô còn mang ý cười nhưng vài phút sau lại mây đen mù mịt, cô đem văn kiện bỏ lại vào túi hồ sơ, sau khi dùng vài giây để chỉnh sửa lại tâm trạng, cô đứng dậy, “Kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ”.

“Ân, tốt lắm. Rất có phong phạm của cha cô năm đó.” Cục trưởng lại tán thưởng gật đầu.

“Khi nào thì bắt đầu?” trong lòng Tô Tiểu Mạt tuy là kêu khổ thấu trời, nhưng tính cách cô là như thế, càng gặp khó khăn lại càng tỏa sáng, không phải chỉ đi làm mẹ kế thôi sao? Cô tin là mình làm được.

“Hôm nay cô chuẩn bị một chút đi, tôi sẽ phái người thông báo tình hình chi tiết cho cô, ngày mai có thể xuất phát”. Cục trưởng nhìn về phía Tô Tiểu Mạt, “Tiểu Mạt à, con phải nhớ chú ý an toàn, nếu không bác cũng không biết phải ăn nói với ba mẹ con thế nào”.

“Bác Tề, bác yên tâm đi, con sẽ cẩn thận”. Tô Tiểu Mạt mỉm cười đáp ứng, sau đó cô cúi chào, xoay người, rời đi.

Sau một ngày chuẩn bị, Tô Tiểu Mạt hoàn toàn thay đổi ngoại hình, giờ phút này cô mặc một bộ váy dài dịu dàng, mang giày cao gót đứng trước một tòa cổ bảo. Ngẩng đầu nhìn, trong lòng tự cổ vũ mình một tiếng, cô ấn lên chiếc chuông cửa bên cạnh cửa lớn.

Cửa được mở ra, Tô Tiểu Mạt giẫm giày cao gót thong thả bước vào, chỉ có trời mới biết từ nhỏ tới lớn cô chưa mang váy hoặc giày cao gót bất cứ một lần nào, nhưng hiện tại, cả hai thứ đó đều đang ở trên người cô với vai trò là như một thứ đạo cụ làm cho cô muốn thay ra ngay lặp tức; nhưng hiện tại cô lại vào vai một cô gái hai mươi tuổi cực kì thích mặc vày và mang giày cao gót, là lão phu nhân của cổ bão này.

Tô Tiểu Mạt vẫn duy trì hình tượng tao nhã tiến về phía trước, đề cao cảnh giác, cố gắn ghi nhớ những chi tiết dù là nhỏ nhất xung quanh mình, nghĩ, thì ra cổ bảo trong truyền thuyết chình là như thế này, nếu không phải vợ trước của lão chủ nhân ngôi biệt thự này chết đi, hắn ta lại cưới một cô vợ trẻ ở bên ngoài, cô nghĩ rằng sẽ không ai có thể biết được vị trí của nơi này.

Ngày hôm qua, nghe một vị đồng nghiệp vốn có nhiệm vụ truuy tìm vị trí của cổ bảo này mười mấy năm nói: “Tiểu Mạt, người mà cọ sắp nhập vai cũng tên là Tô Tiểu Mạt, cùng họ cùng tên cùng tuổi với cô, diện mạo và vóc dáng cũng tương tự, nhưng mà cô gái này có vẻ rất bí ẩn, ngoại trừ lão bảo chủ, chưa ai gặp cô ta. Tôi còn nghe nói trong một lần trượt tuyết, cô ta đã xui xẻo bỏ mạng vì gặp tuyết lở, chính vì vậy cho nên chúng ta mới có được manh mối. Những thói quen, yêu thích đặc thù của cô ta tôi đều đóng thành tư liệu, cô phải bắt chước toàn bộ, còn đây là vị trí của cổ bảo, cô phải nhớ kĩ, nhiệm vụ hiện tại của cô chính là thay thế Tô Tiểu Mạt vào cổ bảo, lấy được bí mật bên trong đó, tìm ra cách mà bọn họ đánh cắp cơ mật quốc gia”.

“Vâng”. Tô Tiểu Mạt nhìn nhìn chằm chằm xấp tư liệu trên tay, nhíu mày, cuộc sống của cô gái kia rất lành mạnh, rất trong sáng nhưng lại quá sa xỉ, hơn nữa tính cách của cô ta và cô hoàn toàn tương phản.

Cô là một người rất nóng nảy, thích triệt quyền đạo, thích đánh người, thích bạo lực, thích bênh vực kẻ yếu; nhưng cô gái này lại nhát gan, thích làm nũng, thích chưng diện, dối trá, nếu cô muốn sắm vai cô gái này một cách hoàn hảo, cô phải thay đổi chính mình hoàn toàn, cô phải nhát gan, cả ngày phải khoe khoang phong tao, làm nũng dối trá, nghĩ đến đây thôi Tô Tiểu Mạt lại có cảm giác buồn nôn.

Nhưng cô vẫn nên nhẫn nại, không phải chỉ là giả bộ thôi sao? Cô cũng có tiềm chất làm nghệ sĩ đó, diễn một tí sao có thể làm khó được cô? Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Mạt chuẩn bị một đêm mới có thành quả hôm nay.

Dọc theo đường đi cô không thấy bóng dáng của một người làm nào cả. Thật kì lạ, một cái cổ bảo lớn như vậy chẳng lẽ không ai quét dọn sao?

Đi thẳng vào bên trong, trước mắt cô là một đại sảnh thật lớn, tất cả đồ dùng đều làm bằng đá cẩm thạch mang hương vị xa xưa, tất cả gia cụ lại mang hơi hướng phong cách hoàng thất châu Âu, Tô Tiểu Mạt nghĩ, biệt thự của mấy lão ba nhà mình cũng không thể hơn được cái này.

Trên ghế sô pha, cô mới thấy được sinh vật gọi là con người kể từ khi bước vào đây, cô bình tĩnh bước tới, không khí trong phòng cũng bởi vì sự xuất hiện của cô mà giảm đi vài độ.

“Chào mọi người, tôi là Tô Tiểu Mạt”, cô đảo mắt nhìn một lượt năm tên đàn ông hoặc đứng hoặc ngồi trong đại sảnh, quả nhiên tuấn mĩ phi phàm, đủ các loại hình luôn, so với mấy ông ba của cô ở nhà thì chỉ hơn chứ không kém.

“à, cô chính là tình nhân bên ngoài của lão nhân kia à?”, âm thanh từ tính, cực kì mị hoặc này xuất phát từ một nam nhân lười biếng tựa trên sô pha, hắn có dáng người cực kì tiêu chuẩn, đôi mắt phóng điện mười phần, bạc môi gợi cảm có chút nhếch lên, tặc lưỡi một tiếng, “chặc chặc, nhìn xem, dáng người này, gương mặt này, ta nhìn còn muốn đè huống chi là lão già hơn tám mươi tuổi nhà chúng ta chứ.”

Tô Tiểu Mạt tức giận trong lòng, nếu là cô trước kia, tên đàn ông kia đã sớm bị đá bay đến châu lục nào rồi, nhưng mà hiện tại cô chỉ có thể nhịn, trong lòng hít sâu một hơi, khóe môi nhếch lên thản nhiên tươi cười, thẹn thùng nói, “haha, quá khen”.

“Quả nhiên là…” nam nhân kia trợn to đôi mắt hoa đào, từ sô pha đứng bật dậy, không để ý tới Tô Tiểu Mạt mà đi thẳng lên lầu hai.

Tô Tiểu Mạt cảm thấy hắn thật không đáng yêu, nếu đem so với mấy lão ba của cô thì kém xa vạn dặm, trong lòng âm thầm liệt tên này vào danh sách đen.

“Cô đi theo tôi”. Nam nhân đang đứng uông rượu một bên, tây trang giày da, một đầu tóc dài phiêu dật chói mắt, ánh mắt u buồn, bạc môi có chút nhếch lên. Ấm áp, mềm nhẹ giống như một cơn gió thổi thoáng qua, bạn có thể cảm nhận nhưng mãi mãi không thể nắm bắt được. Chàng trai đang đi về phía cô chính là như vậy.

Tô Tiểu Mạt âm thành đánh giá người trước mặt một chút, bởi vì bên trong tự liệu có ghi rằng lão bảo chủ có năm người con trai kế thừa, nhưng kko6ng ai biết tên của họ, cũng chưa có kẻ nào gặp qua, cho nên cô nhất thời cũng không biết người này gọi là gì, không biết cô gái kia có biết tên bọn họ hay không, nhưng theo cô nghĩ một người khôn khéo như lão bảo chủ có lẽ không dễ dàng cho người khác biết tên của bọn họ.

Nam tử tóc dài đi thẳng lên lầu trên, Tô Tiểu Mạt nhu thuận đi theo phía sau hắn, nhìn bộ dạng của cô lúc này cực kì giống một cô con dâu nhỏ đang bị mẹ chồng ăn hiếp.

“Này nhị ca, sao lại cho cô ta ở lại chứ?” nam tử có mái tóc ngắn, khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, cầm máy tính tính toán. “Hiện tại tiện sinh hoạt của chúng ta đã rất nhiều rồi, sau khi lão nhân mất lại phải tốn một khoảng kha khá để lo hậu sự, bây giờ còn phải nuôi thêm một bà mẹ kế nữa. Ai da, tiền ơi, thật đau lòng quá…”

“Di ngôn của lão nhân”. Một đạo âm thanh lạnh như băng vang lên, sau đó nam tử đứng dậy, lên thẳng lầu hai, hắn có ngụ quan rõ ràng, mày rậm mắt to, cái mũi thật thẳng, phóng đãng không kiềm chế được, có chút hoang dã, cũng có chút điên cuồng, tuyệt đối là một người không dễ gần.

“Ai, có phải lão nhân nghĩ chúng ta chưa đủ phiền hay không đây, đi rồi còn để lại một cục nợ to như vậy nữa”. Nam tử rực rỡ kia tiếp tục nhìn về phía nam tử im lặng đọc sách ngồi đối diện bắt đầu dong dài.

“Tứ ca, anh có thể im lặng một chút được không”, nam tử ngồi đối diện đóng cuốn sách lại, cũng lên lầu. Chỉ thấy vóc người hắn thật gầy, làn da trắng bệt, lại mang một cái mắt kính đen, đây chính là bộ dạng của một thư sinh đa sầu đa cảm bị bệnh tật hành hạ nhiều năm.

“Ta chẳng qua là suy nghĩ vì cái nhà này thôi, bây giờ những đồ hạng nhất các người ăn, các người dùng không phải là tiền sao? Chúng ta kiếm tiền cũng có dễ đâu…” Nam tử rực rỡ như ánh mặt trời kia vẫn tiếp tục lảm nhảm.

Lại nói, Tô Tiểu Mạt nhắm mắt theo đuôi nam tử tóc dài lên lầu 3, chỉ có trời mới biết chân cô tại sao lại đi được như vậy, nếu như ở trường hợp bình thường nó sẽ bị gẫy đấy “này, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”

“Sắp tới rồi”, âm thanh của nam tử kia thật ấm áp, nhưng cũng hư vô mờ mịt như một cơn gió .

Tô Tiểu Mạt nga một tiếng, nghĩ tới những vừa rồi trong đại sảnh cô đã âm thầm đánh giá, cô vạch ra kế hoạch trong lòng, trước tiên cô phải quen thuộc với cổ bảo này, sau đó mới triển khai hành động được.

Nam tử tóc dài dẫn Tô Tiểu Mạt đến trước cửa một gian phòng, đẩy cửa vào, “Từ nay về sau chỗ này là của cô, nhớ kỹ, không có sự đồng ý của chúng tôi cô tuyệt đối không được lên lầu 4, nếu không thì…” nam tử đột nhiên cúi người nhìn thẳng vào hai mắt Tô Tiểu Mạt, “Tôi sẽ đuổi cô đi ngay lặp tức.”

“Anh đừng quên, tôi mới là chủ nhân hợp pháp của cổ bảo, anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?” Tô Tiểu Mạt nhíu mày, trừng mắt nhìn nam tử trước mặt, khoảng cách của họ giờ phút này rất gần.

“Hợp pháp? Người chết rồi còn hợp pháp được sao?” Nam tử sâu kín xoay đầu, không nhanh không chậm nói.

Tô Tiểu Mạt nhất thời cảm thấy cố một cơn gió lạnh thổi qua, người này cũng rất đáng đánh đòn, cái tay vốn muốn cho tên đàn ông nào đó một cú của cô cũng phải thu trở về vì nghĩa lớn, hừ, coi như cô nhịn, sau này từ từ tìm cơ hội chỉnh lại hắn.

Chẳng có gì trở nên dễ dàng hơn. Chỉ là bạn trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.

Các chương truyện Mẹ Kế Nằm Vùng, Con Phúc Hắc

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,