Editor: Thiên Lam
– —
Có đôi khi vô cùng may mắn, Tô Cẩm sẽ được ở lại ăn một bữa cơm trưa, Tô Cẩm biết lão phu nhân rất biết nhìn trúng người. Nàng sẽ không cố tình lấy lòng, nhưng mà có đôi khi cũng sẽ làm mấy việc vui vui để giải buồn cho bà, lão nhân gia thích nghe kịch, xem diễn, Tô Cẩm liền đem tứ đại danh tác thời hiện đại kẻ cho bà nghe.
Lão nhân gia không muốn nghe truyện quá phức tạp, cũng không thể nghe mấy truyện đại bi đại hỉ, Tô Cẩm liền cường điệu kể lại Tây Du Ký.
Mỗi khi nói đến tình tiết gay cấn xuất sắc, lão nhân gia đều nghe nhập tâm đến mức không kịp có phản ứng, có đôi khi thậm chí cơm cũng không cần ăn, chỉ muốn nghe xong!
Mà Tô Cẩm lại cố tình mỗi ngày chỉ kể một phần.
Cứ như vậy, lão phu nhân càng ngày càng mong ngóng nàng, thêm cả mấy hạ nhân trong phòng cũng đều rất coi trọng nàng, gương mặt tươi cười đón chào. Có đôi khi đang nói nói kể kể, Tô Cẩm có thể nhìn thấy được những người đó ngoài mặt vẫn bình thản làm công việc của mình, nhưng thật ra cả một đám hận không thể dựng thẳng tai lên để nghe kể chuyện!
Lão phu nhân cũng không phải ngốc, đến độ tuổi này giống như bà, ai mà không thích nghe tuồng, truyện, vì vậy mà đối với việc này bà cũng chỉ cười cho qua.
Làm người bồi bên cạnh lão phu nhân nhiều nhất, Tô Cẩm mỗi ngày đều phải nghe tiếng bàn luận của mọi người xung quanh thì không nói, bây giờ lại càng có nhiều người đến tìm nàng hỏi tình trạng của lão phu nhân.
Trong đó, có thật tình, cũng có giả ý.
Cận Bùi là người có tiếng hiếu tử hiền tôn, mỗi ngày đều đến thăm lão phu nhân, sau đó lại đi hỏi lại Tô Cẩm tình hình cụ thể một lần nữa mới an tâm.
…………
Bởi vì thời gian trôi qua rất nhanh, vả lại trong mỗi phòng đều đặt một khối băng, cho nên những ngày hè này trải qua cũng không khó khăn lắm.
Hứa Tâm từ sau lần ở bạch ngọc đình cũng không thấy xuất hiện.
Nói đến cũng thật khéo, lão phu nhân chỉ cần cảm thấy thân thể có chút không thoải mái liền không cho nàng ta tới thỉnh an, bình thường ở trong phủ cũng không có chạm mặt.
Thỉnh thoảng Tô Cẩm nghe được hạ nhân nói chuyện với nhau, Hứa Tâm gần đây luôn ở trong phòng khổ luyện cầm nghệ, muốn phỏng lại khúc 《 Vân thuỷ thiền tâm 》của Tô Cẩm, nhưng rồi vẫn có âm không chuẩn, không thể so với nàng.
Biết được chuyện này, Tô Cẩm cũng chỉ cười cười mà cho qua.
Cho dù học được giai điệu, nhưng cũng không thể học được tinh tuý trong đó, kể cả thực sự học được tinh tuý đi nữa, phong cách của mỗi người đàn ra chắc chắn không thể nào giống nhau!
…………
Ngày lại qua ngày, rốt cuộc đã sắp sang tháng Bảy, thời gian vẫn cứ bình đạm trôi, không nhanh cũng không chậm, nhưng Tô Cẩm lại cảm thấy nhanh đến mức trở tay khong kịp!
Mùng năm tháng Tám là ngày tốt để làm lễ cưới hỏi, mấy ngày này, Cận phủ phá lệ náo nhiệt, bởi vì Cận phủ sắp nghênh đón vị nữ chủ thứ hai
Tô Cẩm!
Cái tên này rất bình thường, gần như chưa từng có ai nghe qua, bây giờ lại như sấm rền bên tai!
Ai cũng không đoán được Tô Cẩm này là người phương nào, có thể làm Cận thiếu gia vừa tân hôn không lâu lại cùng kết tân hoan!
Trong lúc nhất thời kinh thành bắt đầu xôn xao rộ lên nhiều giả thuyết, có người nói đây là nữ nhân cùng Cận Bùi định chung thân ở bên ngoài, người khác lại bảo nàng là thanh mai trúc mã của Cận Bùi, còn có người khác lại nói đây là nữ nhân Cận Bùi đem về từ huyện kjacs………
Tóm lại một người nói một kiểu.
Mà Tô Cẩm – trung tâm của lời đồn đãi mấy ngày nay còn đang bình tĩnh ngồi trê ghế nghe bà mối chỉ dạy.
Tử Tình ở một bên cảm động phát khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, một phần là vì chủ tử có thể trở nên nổi bật mà cảm thấy cao hứng, về phần khác cũng là vì chủ tử có thể xuất đầu, phận đầy tớ như nàng tự nhiên cũng sẽ được đi theo lên trời!
Huống chi là còn được theo một chủ tử vừa thông minh vừa bình dị gần gũi như vậy!
Vẻ mặt Tô Cẩm bình tĩnh, tuỳ ý để bà mối cùng nha hoàn đùa nghịch, ngoại trừ lúc đầu nàng bày ra bộ dáng kinh hỉ, còn lại cũng không có cái gì thật cao hứng, bởi vì đây là thứ nàng nên được, danh chính ngôn thuận mà có được.
Tuy rằng đã chậm hơn so với tưởng tượng vài ngày.