"Được….! Đến lúc đó chúng ta cùng kết hôn…" cô cười nhạt nói.., nhưng trong thâm tâm cô đau lắm mà điều này không một ai có thể hiểu được…
Hắn nghe vậy nở một nụ cười ấm áp tiến sát lại cô hôn nhẹ lên trán cô một cái thật nhẹ…
"Hàm Nhi… Anh yêu em…" hắn cất giọng trầm ấp nói
Cô cười nén những giọt nước mắt muốn rơi lại… Ôm chặt hắn nói
"Ùm… Em cũng yêu anh…" Cô muốn nói lời cuối cùng yêu hắn trước khi ra đi, mà chắc sau này cô sẽ không còn cơ hội nói nữa… Cô muốn hắn biết rằng cô cũng yêu hắn… Muốn hắn nhớ một chút gì đó về cô…
"Thôi…! Anh mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi này…! "Cô thả hắn ra đánh trống lảng qua chuyện khác vì sợ nếu hắn còn nói những lời ngọt ngào này thì chắc cô sẽ không kìm được nước mắt mà khóc òa lên mất thôi… lúc đó cô cũng không thể buông tay mà rơi xa hắn…
Hắn cười nhẹ rồi ngồi xuống dùng bữa…
Tối hôm đấy cô ôm chặt hắn ngủ… Cô muốn được một lần cuối tận hưởng những gì ấm áp của hắn dành cho cô…
Hắn thấy cô ôm chặt hắn khác biệt với mọi ngày mà cảm thấy ngạc nhiên…
"Hàm Nhi…..?" Hắn hỏi
"Hửm…!" Cô ngước mặt lên nhìn hắn…
"Hôm nay em lạ lắm…? Thường ngày em đâu có như vậy…" hắn nhìn vào mắt cô hỏi
Cô cố không để lộ ra điều gì cất giọng hỏi lại
"Em có gì đâu mà lạ chứ…"
"Không lạ sao…!" Hắn nói
"Ùm…! Không lạ gì hết..? Cô nở nụ cười nhìn hắn
"Không phải…! Em rất lạ…! Mọi bữa em đâu chủ đông ôm anh như thế này đâu…? Mỗi lần anh muốn ôm em chỉ toàn bị em đá xuống giường thôi… Vậy không lạ chứ còn gì…"
"Ừ…! Vậy anh không thích em ôm nữa thì thôi…" cô giả vờ giận dỗi hắn… quay người lại
"Ơ…! Anh không có ý như vậy đâu… Được em ôm là hạnh phúc nhất của anh…" hắn thấy cô như vậy liền luồn tay kéo mạnh cô ôm chặt vào lồng ngực hắn…
Cô miễm cười nhẹ không nói gì…!
"Hàm Nhi…?"
"Hả.." cô nằm trong vòng tay ấm áp của hắn trả lời…
"Sau khi chúng ta kết hôn…! Em cùng anh đến thăm bố mẹ anh nha…?" Giọng hắn nhẹ lại
"Ùm… Nhưng Bố mẹ anh ở đâu vậy… sao em không thấy họ đến thăm anh..?" Cô hỏi bằng giọng ngây thơ
"Bố mẹ anh…! Họ đang ở một nơi vô cùng xa…! "
"Ùm.., em biết rồi… sau này em và anh sẽ cùng đi đến để gặp họ…!" Cô nói đến đây nước mắt tự nhiên rơi ra… Cô cố không khóc lên lời vì sợ hắn biết nên cứ nén chặt ở trong lòng…
"Ùm… ngoan lắm… Ngủ đi.." hắn xoa xoa đầu cô nói
Cô gật, gật đầu không nói gì… Cả hai chìm vào trong giấc ngủ say
SÁNG HÔM SAU…
Hắn mơ hồ ngồi dậy nhìn xung quanh nhưng không thấy cô đâu… Hắn bước xuống giường đi vào phòng tắm nhìn nhưng cũng không có… hắn nghỉ cô dưới lầu nên vội xuống tìm
"Hàm Nhi…"
"Hàm Nhi…" hắn vừa đi vừa gọi tên cô nhưng cô cũng không lên tiếng…
Hắn đi khắp nhà để tìm cô đủ mọi chỗ cũng không thấy cô… Hắn đi vào bếp thì thấy trên bàn có 1 bữa sáng kèm thêm một tờ giấy của cô….
"Tạm biệt nhé Nhược Quân…
Em đi đây… Thời gian qua cảm ơn anh đã giúp đỡ cho em ở nhờ rồi còn quam tâm chăm sóc em nữa… Những kĩ niệm ấy em sẽ không quên đâu… Nhưng mà chuyện kết hôn chúng ta không thể… Hai chúng ta thật sự khác nhau rất nhiều… Nhiều đến mức mà em không thể nào với tới…Em không xứng với anh… Anh hãy tìm một người phụ nữ tốt hơn em giỏi giang hơn em mà yêu rồi hai người cùng xây dựng hạnh phúc cho riêng mình…
Quên em đi… Và xin anh đừng tìm em đây là điều em muốn anh làm đấy…
Kí tên: HÀM NHI"
Hắn đọc xong tờ giấy người như mất hồn lao thẳng ra khỏi nhà lên xe khỏi động chạy đi tìm cô khắp nơi.. Hắn còn gọi điện thoại huy động thêm người để tìm cô…
Hắn cũng chặn hết các chuyến bay…. Tàu, ga, để tìm tung tích của cô… Tìm cả một ngày trời hắn vẫn không tìm thấy cô… Hắn như phát điên quỳ xuống đường gào thét… Tình cờ thư kí hắn chạy đến..
"Anh… anh à…! Bình thĩnh lại đi anh… nhất định sẽ tìm thấy cô gái đấy thôi… Em đã nhờ bên thám tử rồi.. anh cứ an tâm đi? Thư kí hắn vừa nói vừa đỡ hắn dậy
"Cậu bảo tôi làm sao bình tĩnh đây… Cô ấy bỏ tôi đi rồi… Cô ấy thật sự đã bỏ tôi mà đi rồi…" hai hàng lệ của một người đàn ông mạnh mẽ như hắn rơi xuống
"Anh à…" thư kí hắn cũng đau lòng khi thấy hắn như vậy
"Rốt cuộc vì thứ gì chứ… Cô ấy đã bảo sẽ kết hôn vớ tôi mà…"
HẾT PHẦN42
● CHO THÙY XIN MỘT NÚT SAO NHÉ
● TRUYỆN CÓ SAI SÓT GÌ MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM