Tình yêu, vốn là một thứ tình cảm muôn hình vạn trạng.Chưa từng bị bỏ rơi, chưa từng bị tổn thương, liệu có thể hiểu được người yêu không? Tình yêu, vốn là một sự trải nghiệm, nhưng mong ước bền lâu.

Lão sư! Buông tha tôi đi chương 121

Lão sư! Buông tha tôi đi chương 121 là một trong những tập truyện ngôn tình Lão sư Buông tha tôi đi được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Lão sư! Buông tha tôi đi chương 121 ngay.

  • Tác giả: Uyển Chuyển Lam
  • Tên truyện: Lão sư Buông tha tôi đi
  • Số chương: 258
  • Số lượt xem: 165
"Never say all you know. And never believe all you hear." Đừng bao giờ nói tất cả những gì bạn biết. Và đừng bao giờ tin tất cả những gì bạn nghe.

Nội dung truyện Lão sư! Buông tha tôi đi chương 121

Chương 121:Đã trưởng thành (17+)

Đến buổi tối lão Lục đem nhóc con họ Hứa đặt trên giường lớn dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ người ta,thế nào cũng buộc người ta kêu lên tiếng rên dễ nghe,không nghĩ nhóc con họ hứa này vô cùng cố chấp,ôm hắn thắt lưng hắn một tiếng lại một tiếng gọi hắn Lục lão sư.

Mắt thấy sắp bị cô ép điên,nhóc con họ Hứa lúc này mới nhìn hắn nghiêm túc mở miệng,

“Bởi vì anh em biết trưởng thành,cho nên em thích gọi anh là Lục lão sư!”

Hắn là thầy của cô,trước kia cũng vậy,hiện tại cũng vậy, sau này cũng vậy. Hắn không chỉ dạy cô kiến thức bài học,về mặt cảm tình,nhân sinh cũng dạy cô rất nhiều đạo lý,dạy cô trưởng thành .

Khi cô nói những lời này với hắn,cô cũng đã quyết định nghe theo lời Hạ Vi Lương,cho hắn một cơ hội đến gần cô,có lẽ kết quả sẽ không giống yêu Trần Thanh Sở,yêu thương hắn sôi nỗi,không biết sau này cô có yêu hắn không nhưng cô nguyện ý nếm thử cho lẫn nhau một cơ hội.

Hắn đầu tiên là kinh ngạc,ngay sau đó xúc động ôm chặt cô,đồng ý cách cô gọi mình,nhóc con này thỉnh thoảng nói lời dễ nghe thật ngọt chết người.

Bởi vì quá hưng phấn nên hắn không khỏi quấn cô làm thật lâu,cảm giác yêu thế nào cũng không đủ,sau lại thấy cô mệt mỏi buồn ngủ hắn mới nhớ tới đều gì,nên vội vàng hỏi cô.

“Chuyện đi làm suy nghĩ  thế nào?”

Cô trở mình hữu khí vô lực hừ hừ,

“Được rồi,ngày mai nói sau!”

Hắn từ phía sau lưng ôm chặc lấy cô,

“Lưu Liễm,đừng cự tuyệt anh nữa,tới  bên cạnh anh có được không?”

Tới  bên cạnh anh để cho anh yêu thương em thật nhiều,để anh cho em…cuộc sống không cần lo lắng tiền bạc.

“Ừ. . . . . .”

Cô mơ mơ màng màng trả lời xong ngủ đi.

*

“Thư ký Hứa ,chẳng lẽ em muốn ngày đầu tiên đi làm mà đến trễ sao?”

Sáng sớm ngày thứ hai,Hứa Lưu Liễm bị một câu nói làm thức tỉnh,chợt mở mắt ra liền thấy hắn đã mặc chỉnh tề đứng ở bên giường híp một đôi mắt không có hảo ý nhìn cô, cô theo tầm mắt hắn nhìn về phía trên người mình,nhất thời kêu rên một tiếng đem nửa người trần truồng cuốn vào trong chăn.

“Nhanh rời giường!”

Hắn khom lưng chống trên đỉnh đầu cô trong mắt mang theo nụ cười nhìn cô,cô nhất thời còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý,hơn nữa cả người chua đau,không vui trừng hắn,

“Anh có thể cho em chút thời gian thích ứng được không?”

Ngày hôm qua mới vừa đi phỏng vấn,hôm nay phải đi làm? Có ông chủ nào bốc lột như hắn không?Cô cảm giác mình thật không nên đồng ý làm bí thư cho hắn, buổi tối vừa bị hắn bóc lột,ban ngày còn muốn bị bóc lột tiếp!

“Không thể!”

Hắn không chút khách khí cự tuyệt cô,sau đó nhìn cô tức giận hắn cười cúi người để sát vào cô,

“Bất quá nếu em cho anh chút lợi ích,anh sẽ hòa hoãn chút ít!”

Hắn quả thực quá đáng khinh người! Hứa Lưu Liễm giận đến cắn răng,vừa định thỏa hiệp đã bị hắn hôn môi,đồng hồ báo thức lại hiện vầng sáng,mắt to quay một vòng bánh xe cô đưa tay ôm cổ hắn,chợt dùng sức kéo đến trên mặt giường lớn,áo sơ mi thẳng tắp lập tức bị xoa nắn ra nếp uốn,kiểu tóc mới vừa xử lý tốt cũng bị sắp bị loạn .

Cô gục ở trên người hắn đắc ý hỏi hắn,

“Lục lão sư,lợi ích này anh có muốn hay không?”

Lục Chu Việt đưa tay ra  kéo cà vạt của mình,trong mắt lóe ra tia sáng không có ý tốt,

“Có phải không ai nói em biết,sáng sớm không thể trêu chọc đàn ông?”

Tối hôm qua nhớ cô hôm nay phải đi làm cho nên không nỡ hành hạ cô,nếu cô chủ động dâng tới miệng vậy hắn sẽ không khách khí,dù sao cô hôm nay không có hứng thú đi làm thôi thì dứt khoát theo ý cô vậy,để cho cô ở nhà thích ứng một ngày đi.

Hứa Lưu Liễm vừa nghe hắn nói nhất thời thay đổi sắc mặt,trong lúc ngẩn người đã bị hắn bị động chuyển thành chủ động  đặt ở phía dưới,hắn cởi ra quần áo của mình kéo cô đến hôn lên,bàn tay to gian tà bắt lấy mềm mại trước ngực cô dùng lực xoa nắn,cô chưa kịp giãy dụa hắn đã giơ lên chân cô, không có chút nào báo trước tiến vào thân thể cô,làm cô cau mày kinh hô.

Cô hiện tại muốn chết tâm cũng không được,vốn còn muốn chọc tức hắn một chút,kết quả ngược lại bị ăn xong lau sạch.Cho nên người đó sau khi thoả mãn tinh thần chấn hưng mới đi làm,cô kéo thân thể mỏi mệt  ôm máy tính  tựa tại trên giường hữu khí vô lực hỏi tiểu thuyết gia “Sắc.Tình” Hạ Vi Lương:

“Hạ tác giả,hỏi cậu chuyện này!”

“Thư ký Hứa là thỉnh giảng!”

Hạ Vi Lương rất không khách khí trả lại,cô hiện tại ước gì Hứa Lưu Liễm mỗi ngày đều cùng mình nói chuyện phiếm,cô đang cần tìm những tình tiết đây.

Hứa Lưu Liễm mắc cỡ đánh chữ,

“Nghe nói. . . . . đàn ông sáng sớm không chịu được trêu chọc?”

“Emma,chẳng lẽ nói hai người sáng nay mới vừa đại chiến?”

Hạ Vi Lương còn chưa trả lời,khóe miệng Hứa Lưu Liễm đã co giật,

“Cậu có thể đừng có ông nói gà,bà nói vịt không!”

“Được rồi được rồi, 8 quá, lấy kinh nghiệm duyện qua vô số truyện ‘H’ của tớ đúng là như vậy !”

Hạ Vi Lương làm như nói thật,Hứa Lưu Liễm nhất thời nổi lên trêu cợt cô,

“Chẳng lẽ cậu không có chút kinh nghiệm thực chiến?”

Hạ Vi Lương phát qua một vẻ mặt lửa giận ngút trời  ,

“A a a a a,Hứa Lưu Liễm,cậu nha có ý gì,cuộc sống riêng chỉ chị đây hỗn loạn như em sao?”

Hứa Lưu Liễm che miệng cười,

“Các người lớn tuổi tịch mịch không phải luôn thích đi tìm đàn ông phát sinh tình một đêm sao?”

“Toàn xạo! Tuyệt đối là sai! Tớ là trạch nữ,cửa nhà còn không ra làm sao có tình một đêm gì đây!”

Hạ Vi Lương vô cùng tức giận, Hứa Lưu Liễm phát quá một vẻ mặt cười ha ha  ,

“Được rồi được rồi, cậu thuần khiết vô hạị  một trạch nữ chính tông được chưa!”

Hạ Vi Lương trầm mặc một hồi sau lại không nhịn được nói,

“Ơ ơ Lưu Liễm,cậu đem kinh nghiệm thực chiến của cậu nói cho tớ nghe một chút đi,tớ viết tiểu thuyết về sau luôn tìm không được cảm giác,độc giả lão nào đó nói tớ viết không đủ chân thật ấy!”

Hứa Lưu Liễm sắp bị cô làm tức chết, oán hận nhìn bàn phím,

“Cậu thật muốn biết?”

“Ừ. . . . . .”

Hạ Vi Lương rất mong đợi luôn miệng đáp lời, Hứa Lưu Liễm ném cho cô một câu nói,

“Không bằng tự mình cậu đi tìm đàn ông thử một chút đi!”

“Cậu cậu cậu,Hứa Lưu Liễm,cậu nha thật phúc hắc,cậu và lão Lục sống chung đã lâu cũng biến thành xấu,sau này không để ý tới cậu nữa!”

Hạ Vi Lương hổn hển,Hứa Lưu Liễm nghĩ tới một số chi tiết hoan ái buổi sáng với hắn,nghĩ thầm nếu viết ra thật không bị mắc cỡ chết mới lạ.

Những người bạn chân thành sẽ không bao giờ nổi giận khi ta gọi họ bằng biệt danh khó nghe, họ sẽ đặt lại cho ta những cái tên còn khó nghe hơn.

Các chương truyện Lão sư Buông tha tôi đi

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,