Hưu phu?
Mọi người bị tiểu hoàng hậu trước mặt nói năng to gan này mà sợ hết hồn, nàng lại có lá gan bỏ hoàng thượng.
Mà Tây Môn Liệt Phong chỉ đem tính tình của nàng thành tùy hứng mà đối đãi,” Trẫm khi nào thì nói nàng không có quyền lợi quản giáo tần phi nhỉ?”
“Nguyệt quý phi này mắc tội phạm thượng, nàng còn uy hiếp ta nói cha nàng là tể tướng đương triều, nếu như ta dám đắc tội nàng, nàng từ nay về sau sẽ cho ta đẹp mắt, mười mấy thái giám cung nữ ở đây cũng đều nghe được rõ ràng từng câu từng chữ, thân là hoàng hậu, chẳng lẽ ta còn phải nhìn sắc mặt của một quý phi nho nhỏ mà sống sao? Nếu như ngôi vị hoàng hậu này ta làm lại phải nhận nhiều uất ức như vậy thì ta còn làm có tác dụng gì?”
“Cẩm Nhi…”
“Hưu phu! Ta muốn hưu phu…”
Vừa nói, nàng vừa kéo cánh tay Tây Môn Liệt Phong hướng về phía điện Dưỡng Tâm mà đi, Tây Môn Liệt Phong bị làm ột phen hoảng loạn, vội vàng đem thân hình nhỏ bé của nàng ôm vào trong ngực của mình, hắn căm tức nhìn Nguyệt quý phi quỳ trên mặt đất:” Còn không mau qua đây nhận lỗi với hoàng hậu?”
“Nhưng là hoàng thượng…” Chu Liên Nguyệt hoàn toàn bị tràng diện này làm cho sợ ngây người.
“Nguyệt quý phi, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao?”
“Thần… Nô tì không dám!” Khiếp sợ trước uy nghiêm của Tây Môn Liệt Phong, Chu Liên Nguyệt không tình nguyện quỳ đến trước mặt Mộ Cẩm Cẩm dập đầu nói:” Hoàng hậu nương nương, nô tì cả gan làm loạn chọc giận tới hoàng hậu, xin hoàng hậu khoan dung!”
Núp ở trong lòng Tây Môn Liệt Phong, Mộ Cẩm Cẩm cười trộm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn cố ý làm ra vẻ băng thanh lạnh lùng,” Được rồi, nhìn ngươi nói xin lỗi coi như cũng thành khẩn, bổn cung liền quyết định tha cho ngươi một lần, bất quá tội lớn có thể miễn nhưng tội nhỏ thì khó thoát, mười bạt tai có thể tạm thời giữ lại, bổn cung liền đổi phạt ngươi quỳ ở chỗ này hai canh giờ ngẫm nghĩ lại hành vi của mình, sau khi trở lại tẩm cung chép năm vạn chữ ‘Thiên phụ đức’ cho bổn cung.”
“Hoàng thượng…” Chu Liên Nguyệt vừa nghe đến mình bị phạt, lại lần nữa đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tây Môn Liệt Phong.
Một tay nhẹ nhàng chống đỡ cái trán, Tây Môn Liệt Phong giả bộ ngu không nghe thấy, ai! Nữ nhân hậu cung càng nhiều, thật đúng là càng làm cho người ta hao tổn tinh thần, hết lần này tới lần khác hắn lại đi cưới một lão bà là bình dấm cực to khiến cho người ta không thể chịu được.
“Làm sao? Chẳng lẽ Nguyệt quý phi đối với hình phạt của bổn cung tỏ vẻ bất mãn sao?” Hừ! Nếu như Tây Môn Liệt Phong dám cầu tình cho Chu Liên Nguyệt này, nàng liền quyết định thật sự hưu phu cho hắn xem.
“Nô tì không dám!”
“Nếu không dám, liền biết điều một chút quỳ ở chỗ này chịu phạt, Thu Nguyệt, đứng đây canh cho bổn cung, ít một canh giờ liền đánh một trăm gậy, ít một chữ ‘Thiên phụ đức’ thì đánh hai trăm gậy, nàng mà dám ở sau lưng mắng bổn cung một câu để truyền được đến lỗ tai của ta, ta sẽ đem nàng nhốt vào lãnh cung bỏ đói ba ngày ba đêm.”