You’ll never be brave if you don’t get hurt. You’ll never learn if you don’t make mistakes. You’ll never be successful if you don’t encounter failure Bạn sẽ không bao giờ có dũng cảm nếu bạn không bị tổn thương. Bạn sẽ không bao giờ học hỏi được điều gì nếu bạn không mắc sai lầm. Bạn sẽ không bao giờ thành công nếu như bạn không gặp thất bại.

Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi chương 46

Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi chương 46 là một trong những tập truyện ngôn tình Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi chương 46 ngay.

  • Tác giả: Nguyễn Phương Thảo
  • Tên truyện: Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi
  • Số chương: 91
  • Số lượt xem: 267
Cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh/em, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước.

Nội dung truyện Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi chương 46

"Cái cô này, nói chuyện với cô thật tắc đít mà". Mạnh Cẩn Thành muốn độn thổ đập vào đầu Vi KHiết mấy cái cho tỉnh ra, anh muốn chửi bậy, tiền một chuyện, đam mê vẫn phải đuổi theo chứ, chả nhẽ đời người chỉ biết sống theo sắp đặt, ngồi đếm tiền. Nếu anh nghe lời bố mẹ trong gia đình tiếp quản công ty thì giờ đây đã không làm bác sĩ rồi. Ai mà chẳng có ước mơ chứ?

"Cô không nghĩ là đếm nhiều tiền sẽ mỏi tay, sẽ chán hả?"

Vi KHiết tròn mắt nhìn bác sĩ Mạnh trước mắt, xác định anh ta không sốt, tiền mà còn chê thì sống trên đời làm gì, sống bằng gì, duy trì như nào. Mà cũng dễ hiểu thôi, Mạnh Cẩn Thành cũng sinh ra trong gia đình vọng tộc sao hiểu được những người đang hằng ngày phải bươn trải duy trì sự sống như cô, nhớ lại kiếp trước quả thực cô luôn trong trạng thái sinh tồn của bản thân. Sáng dậy tiền, trưa ăn cơm tiền, tối tiền, đêm tiền. Nếu không kiếm thì sẽ bỏ mạng vì chết đói, bỏ sự sống bằng cách thụ động chờ chết. Nhưng kiếm tiền cũng nguy hiểm không kém, một tuần nhiều có khi cô bị truy sát đến 5, 6 lần. Đi gặp quỷ môn quan một tháng chắc chẳng thể đếm nổi trên đầu ngón tay phải dùng chân đếm tiếp.

"tôi thật thiếu tiền, lúc nào cũng thiếu. Mà ai cũng vậy thôi, anh hỏi bất kì một người nào đó có thích tiền không? họ trả lời là không thì điều đó rất rõ ràng. Một, tên đó bị điên. Hai, là dối với lòng quen rồi hoặc là một tên sắp chết không thiết tha gì. Còn tôi ấy à, rất muốn bộc lộ ra, thẳng thắn với bản thân mình". Vi Khiết nhún vai, giọng trầm hẳn xuống, có lẽ từ khi hồi sinh lại cô đã bắt đầu có cảm giác với quá khứ điên rồ của mình, năm tháng chạy đua với sống chết mặc định nên khi nhớ lại có chút mệt mỏi và chạnh lòng đôi chút

Mạnh Cẩn Thành thấy có cái gì không đúng trong giọng của cô nhóc, cúi xuống xem sắc mặt cô thế nào bắt gặp ngay ánh mắt tràn đầy sự mệt mỏi bi thương. Ánh mắt này không nên xuất hiện ở đôi mắt trong đẹp này mới đúng. Cô tựa như một thiên sứ trắng, bất kì ai cũng không muốn làm vấy bẩn lên đôi cánh sức sống đó. Cũng giống như một viên kẹo ngọt, rất dễ thu hút ong bướm đến. Sự thông minh xinh đẹp khiến bất kì người đàn ông nào cũng muốn phạm vào quy tắc của chính mình. Anh cười khổ trong lòng mặc niệm cho mình và Cố Mặc. Vốn dĩ dây dưa đúng cô nhóc này muốn thoát cũng khó.

"được rồi, không nói chuyện này nữa, muốn ra ngoài đi ăn tối không?". Mạnh Cẩn Thành xoa tóc cô nhóc thở dài giảng hòa, cãi lý thêm nữa, đôi mắt kia lại ngấn lệ có khi anh cảm thấy tội lỗi muốn chết mất

"anh mời thì đi". Vừa nghe thấy được ănVi Khiết trong gương mặt ủ rũ lại thần sắc ngay lập tức luôn được, nụ cười ngọt ngào xuất hiện trên cánh môi anh đào xinh xắn, mấy cái răng nhỏ nhỏ trắng trắng lộ ra khiến cô nàng y trẻ con đáng yêu khi được cho quà

"ừ, tôi mời, tôi chưa keo kiệt đến nỗi phải để con gái trả tiền cho mình". Bác sĩ Mạnh làm vẻ bất cần trăng hoa

"Ầu, thế thì tốt rồi. Tôi đi thay quần áo, đợi tôi". Vi Khiết vui sướng nhảy lên quên rằng tay mình đang bị cố định, bất chợt cơn đau truyền lên mặt trắng bệch, như quán tính khụy chân xuống đất

Mạnh Cẩn Thành đang cười thì nhận ra điểm khác thường trên gương mặt Vi Khiết. Vội vàng cúi xuống đỡ cô dậy từ dưới mặt đất lên, hốt hoảng xem tay cô. Vi Khiết vốn có tính đau, cơ thể yếu không chịu được nhiều lực tác động mạnh nên phải hết sức cẩn thận. Nắn tay phải, chuyên nghiệp nhẹ nhàng bóp lại chỗ đau cố định. Xem sắc mắt cô xem khá hơn chưa

"sao rồi, chỗ này còn đau chứ. Bên này thì sao". Di Chuyển tay nhẹ nhàng đến từng chỗ xem xét

"ài, không sao nữa rồi. Tý mang cho tôi ít thuốc giảm đau gấp nhé. Tôi đi thay quần áo". Vi Khiết đơn giản cười xòa cho xong, cô muốn ăn tối bên ngoài được không? Cơm xuất bệnh viện làm cô sắp ngất chết vì nhạt

"đã thành thế rồi vẫn muốn ăn à?Được rồi, tôi bảo y tá Thẩm giúp cô thay đồ với băng bó lại, nhớ không được bỏ băng vì đẹp đâu đấy, nếu cô muốn phế thì cứ việc". Mạnh Cẩn Thành dở khóc dở cười với nàng bệnh nhân này, chịu với cô nhóc mất

"ok, ok anh có tiền anh làm chủ"

Em nhớ anh khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi anh là người em muốn chia sẻ. Em nhớ anh khi điều gì đó làm em sầu não, bởi anh là người rất hiểu em. Em nhớ anh khi em cười và khóc, bởi em biết anh có thể giúp em nhân lên nụ cười vào lau đi nước mắt. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất khi em thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.

Các chương truyện Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,