Trên mặt có cảm giác lành lạnh, Yên Lam không biết mình đã khóc từ bao giờ…
Mạt Mạt, e rằng lúc cậu trở về mình không thể cho cậu tin vui được, bởi vì chuyện xảy ra bây giờ sẽ không bao giờ có thể có chuyện tốt nữa. Ha ha, Yên Lam cười trong nước mắt, thương tâm nghĩ đến.
Đến khi bình tĩnh lại, Yên Lam mới phát hiện cô đã vô thức chạy lạc vào một lối đi nhỏ, hai bên đều là những hàng cây xanh ngắt. Đang lung túng không tìm được lối ra, Yên Lam nghe thấy một giọng nói trầm ấm sau lưng.
“Là anh sợ mất đi em, gấp gáp muốn giữ chặt em bên người mà không phải dùng đến bất kì bản hợp đồng nào cả. Anh muốn nhanh chóng kết thúc mối quan hệ hợp đồng này, hy vọng em có thể gả cho anh. Lam Lam, đồng ý gả cho anh, được không?”
Những lời sau đó, Yên Lam không còn nghe rõ nữa. Lúc Cận Thế Phong nói muốn cô gả cho anh, cô đã rơi lệ đầy mặt. Thì ra, thay đổi mối quan hệ theo ý của Cận Thế Phong là ý tứ này, chứ không phải tách hai người họ ra.
Quay đầu lại,qua ánh mắt mông lung đẫm lệ, Yên Lam nhìn thây Cận Thế Phong đang bày ra một bộ dáng thanh lịch và đẹp đẽ nhất từ trước tới giờ. Anh quỳ một chân, trong tay đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực, tựa như tình yêu của anh cũng nóng bỏng y như vậy.
Rõ ràng, anh đã có sự chuẩn bị trước. Hốc mắt Yên Lam càng thêm hồng…
“Lam Lam, đồng ý gả cho anh, được không?” Lại một lần nữa, Cận Thế Phong nhẹ nhàng mở miệng , vô cùng cẩn thận cùng dè dặt, sợ quấy nhiễu đến niềm hạnh phúc tốt đẹp ở trước mắt.
Vì ngày này, Cận Thế Phong đã dùng rất nhiều tâm tư để chuẩn bị, cũng lấy hết can đảm để ngỏ lời cầu hôn với cô.
Nước mắt Yên Lam rơi càng nhiều, nhìn Cận Thế Phong mà cô yêu thương vô cùng đang quỳ
một gối, khuôn mặt anh thoạt nhìn rất khẩn trương, khuôn mặt điển trai căng thẳng, những đường cong kiên nghị gắt gao nhíu chặt, trong mắt tỏa ra một niềm hy vọng. Chính người đàn ông này đã khiến cho cô yêu say đắm.
“Cả đời này, em chỉ có thể đáp ứng lời cầu hôn của anh, đừng mơ đến chuyện khác!” Thấy Yên Lam chậm chạp trả lời, Cận Thế Phong nhịn không được lên tiếng cảnh cáo.
Nếu cô dám cự tuyệt lời cầu hôn của anh…Hừ, anh không biết tiếp theo mình sẽ phải làm gì.
Nghe lời cảnh cáo của Cận Thế Phong, không biết vì sao đang muốn tức giận, Yên Lam lại buồn cười. Con người này cũng thật bá đạo đi. Ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không cho!
“Nếu em cự tuyệt thì sao?” Yên Lam mở miệng, trong mắt có chút trêu chọc.
Không chú ý đến biểu tình của Yên Lam, Cận Thế Phong chỉ nghe thấy hai chữ cự tuyệt, liền đáp, “Cho dù bắt cóc, anh cũng sẽ bắt em đến giáo đường kết hôn!” Text được lấy tại https://
“Em đồng ý!” Yên Lam dịu dàng nói.
“Em mà còn dám cự tuyệt, anh sẽ….Cái gì? Em vừa nói cái gì?” Cận Thế Phong vô tri vô giác hỏi, tim đập thình thịch, anh không nghe sai đấy chứ? Lam Lam vừa nói đồng ý sao?
“Em nói là em đồng ý!” Yên Lam cười cười, nói to hơn.
Sau khi đã các định nghe được đáp án, Cận Thế Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cầu hôn có một đoạn thời gian thôi, mà còn mệt và căng thẳng hơn cả đấu trí trên thương trường nữa, mệt đứt hơi luôn.
Đứng lên, Cận Thế Phong gắt gao ôm chặt người con gái trước mặt.
“Vì sao? Vì sao lúc anh cầu hôn, lại còn muốn làm anh lo lắng? Em có biết lúc nãy nghe thấy em từ chối, trái tim anh như muốn ngừng đập vậy!” Cận Thế Phong thầm oán thán người con gái mình đang ôm trong ngực.
“Anh còn nói em, không phải lúc trước cũng là anh làm em sợ sao? Đây là gậy ông đập lưng ông, anh đáng bị thế!”
“Ai nói anh dọa em? Anh chỉ nói kết thúc hợp đồng, anh muốn thay đổi mối quan hệ một chút chứ đâu có phải kết thúc đâu? Em nghĩ đi đâu vậy?”
“Anh lại còn nói nữa!” Yên Lam tựa vào lòng anh, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng đấm trước ngực Cận Thế Phong.
“Được, anh không nói nữa. Vừa nhìn em khóc, anh đau lòng lắm, nhất định anh sẽ làm cho em hạnh phúc. Hứa với anh, sau này đừng rơi lệ nữa !” Nói xong, Cận Thế Phong nâng đầu Yên Lam lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt cô, vô cùng ôn nhu mà thương tiếc.
Cận Thế Phong cứ thế lẳng lặng đứng dưới gốc cây, ôm chặt Yên Lam vào lòng.
Hiện tại đối với anh như một bức tranh ban ngày xinh đẹp, cây đẹp, con đường dưới chân cũng đẹp. Hết thảy bốn xung quanh đều lan tràn dư vị hạnh phúc, khiến lòng anh dâng lên một niềm xúc động mạnh mẽ.
Cận Thế Phong nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mượt của Yên Lam, mấy ngón tay còn không yên phận mà trêu đùa mấy lọn tóc.
“Lam Lam?” Cận Thế Phong nhẹ giọng gọi, thanh âm ôn nhu ngọt ngào, dường như e sợ gọi lớn tiếng sẽ phá vỡ mất khoảnh khắc hạnh phúc này.
“Vâng?” Yên Lam khẽ mấp máy môi, khuôn mặt càng tiến sát đến cằm Cận Thế Phong.
“Anh có thứ này cho em.”Cận Thế Phong gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, lòng bàn tay trở nên nóng rẫy. Đôi nhẫn này khi ghép lại có thể hợp nhất thành một, tựa như tình yêu vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy, anh rất ưng ý liền mua về luôn, từ đó luôn mang bên mình chờ ngày trao cho cô.
“Cái gì vậy?” Nghe Cận Thế Phong nói , Yên Lam ngay lập tức ngẩng đầu lên. Vì quá gấp gáp,trán cô đập mạnh vào cái cằm kiên nghị của anh, nhất thời hai người cùng đau đến thở dốc.
“Nhìn em kìa, đoảng thật đấy. Có đau không?” Cận Thế Phong ngoài miệng trách cứ nhưng ngón tay lại diu dàng xoa nhẹ lên trán cô.
“Đau, đau lắm…” Yên Lam nhân cơ hội làm nũng.
Cận Thế Phong khẽ cười, cúi xuống hôn lên trán cô, “Thế này, hết đau chưa?”
Yên Lam tủm tỉm không nói, xấu hổ úp mặt vào ngực Cận Thế Phong. Anh lặng lẽ đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út xinh đẹp của cô.