“Nhiệt tình của em đã sớm là của anh, Thế Phong, em yêu anh!” Yên Lam nói xong chủ
động hôn lên môi của Cận Thế Phong.
Yên Lam sắc mặt ửng hổng rời khỏi môi của Cận Thế Phong, nhưng dường như hắn chưa vừa lòng liền đưa tay ôm chặt lấy Yên Lam, hóa bị động thành chủ động, cúi đầu bắt lấy môi của Yên Lam, tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Cái màn kích tình này, mấy ngày nay mặt trăng đã nhìn xem đến nỗi cũng không khỏi hâm mộ hai người.
Căn nhà gỗ nhỏ trong đêm xuân như mộng như ảo.
Sáng sớm, Yên Lam vừa mới tỉnh lại, có cảm giác không đúng, nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, trên giường đã không thấy Cận Thế Phong đâu, mang theo chút nghi hoặc, nàng cũng rời khỏi giường.
Yên Lam đi về hướng toilet, Cận Thế Phong đã ăn mặc chỉnh tề đi vào.
“Lam Lam, em đã dậy rồi à?” Cận Thế Phong hỏi Yên Lam.
“Thế Phong, mới sáng sớm, anh đã đi đâu vậy?” Yên Lam hỏi.
“Anh đi một nơi!” Nói xong, Cận Thế Phong đưa bó hoa cúc từ đằng sau lưng tới trước mặt Yên Lam, “Định cho em một bất ngờ , nhưng thôi, Lam Lam bó hoa này tặng cho em! Bó hoa này là do anh tự hái vào sáng nay, thế nào? Có thích không?” Cận Thế Phong nói, biểu tình như chờ đợi.
“Ưm! Dạ, em thích lắm, anh là tốt nhất, Thế Phong!” Nói xong Yên Lam vòng tay ôm lấy Cận Thế Phong, Cận Thế Phong có chút sửng sốt, sau đó cũng vươn tay, ôm lấy Yên Lam.
“Ông ngoại, tiểu Triết, bọn cháu cháu phải đi rồi!” Yên Lam vẫn lưu luyến không rời, thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, nàng cùng Cận Thế Phong ở đây đã một tuần rồi “Chị, anh rể, tiểu Triết không muốn hai người đi khỏi, không đi có được không?” Yên Triết đi theo phía sau, vẻ mặt lưu luyến không rời nói, “Ở lại thêm hai ngày nữa thôi cũng được, tiểu Triết muốn ở cùng với chị mà!”
“Tiểu Triết, bọn chị cũng không muốn đi!” Yên Lam đau lòng nói, “Nhưng không thể rồi, ở Đài Bắc còn rất nhiều việc, bọn chị phải trở về thôi!”
“Nhưng mà…..” Yên Triết còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Liễu Khi Nguyên ngắt lời.
“Tiểu Triết, đừng có tùy hứng như vậy! Bọn chúng có nhiều việc phải giải quyết, phải trở về thôi, cháu thân thể không tốt, cứ tĩnh dưỡng một thời gian nữa rồi trở về cùng chị. Mà cháu không muốn ở cùng ông đến vậy sao?” Liễu Khi Nguyên làm bộ thương tâm nói.
“Không phải, không phải, ông ngoại à, tiểu Triết không có ý đó mà!” Yên Triết thấy Liễu Khi Nguyên như vậy, không biết nói thế nào.
“Vậy được rồi tiểu Triết, ở lại cùng ông ngoại tĩnh dưỡng cho tốt, không cần nghĩ nữa”.
Nhìn Yên Triết khó xử, mọi người liền nở nụ cười thật tươi.
“Được rồi, được rồi!” Cận Thế Phong nói, “Tiểu Triết, em không cần phải như vậy, anh và chị
em sẽ lại về khi nào có thời gian.”
“Dạ, em biết rồi. Em sẽ ở đây cùng ông ngoại, nhưng mà chị à, hai người phải thường xuyên về thăm em với ông ngoại đó!”
“Được rồi tiểu Triết, chị có thời guan rảnh sẽ về thăm hai người.”
“Chúng ta phải đi rồi!” Cận Thế Phong nói xong liền đưa Yên Lam đến chỗ bãi đỗ xe.
“Con nhỏ tiểu Lam này, cháu nhất định phải thường xuyên về thăm ông và tiểu Triết đó!”
Giọng Liễu Khi Nguyên luyến tiếc, từ phía sau truyền tới.
“Dạ, cháu biết rồi ông ngoại, cháu nhất định sẽ lại về, hai người bảo trọng!”
……..
Qua một tuần nghỉ ngơi, thân thể của Yên Lam đã khỏe mạnh hoàn toàn bình phục.
Sau khi nghỉ ngơi nhiều như vậy, Cận Thế Phong rốt cục đã cho Yên Lam đi làm trở lại, sáng hôm nay hai người cùng nhau đến công ty, nhưng không hề chú ý ở trong góc khuất, một đôi mắt ác độc đang chăm chú nhìn vào hai bóng dáng đang gắn bó hạnh phúc.
Cận Thế Phong, anh quá coi thường tôi rồi, tôi sẽ không để cho anh yên đâu, cứ đợi đấy.
Thật lòng mà nói, ở công ty bây giờ rất thoải mái. Giai đoạn bận rộn trước đây đã qua, cho nên thân làm thư kí của chủ tịch vốn cũng không cần phải làm gì, cùng lắm là tiếp điện thoại hoặc rót cà phê.
Đang lúc sửa sang lại một số tài liệu thì điện thoại vang lên, theo thói quen, Yên Lam nhấc điện thoại lên nghe: “Alô! Đây là văn phòng của chủ tịch tập đoàn Khải Phong, xin hỏi, quý khách là ai?” Nguồn truyện: truyenngontinhaz.com
Ở đầu dây bên kia chìm trong yên lặng, “Alô! Xin hỏi quý khách là ai vậy?” Yên Lam lại hỏi thêm một lần nhưng đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, ngay lúc Yên Lam chuẩn bị
hết kiên nhẫn dập điện thoại thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói sắc nhọn, là giọng nói của một người phụ nữ.
“Cô có phải là Yên Lam không? Là bạn gái của Cận Thế Phong sao? Hừ!! Cô cho là Cận Thế Phong thật sự yêu cô sao?” Giọng nói của người đàn bà kia mang ngữ khí thật khinh thường, trong đó còn chứa đựng châm chọc cùng cười nhạo.
Yên Lam gắt gao cầm chặt lấy điện thoại, “Cô là ai? Sao lại biết tên của tôi? Nói những lời này là có ý gì chứ?”
“Tôi là ai? Hừ! Việc này cô không cần biết, cô chỉ cần biết rằng Cận Thế Phong có được như
ngày hôm nay là nhờ có tôi, nếu không phải vì tôi, anh ta cũng sẽ không liều mình làm việc như vậy, anh ấy chính là yêu tôi, yêu tôi, chứ không phải cô!” Sau khi nói xong, người đàn bà kia liền ngắt điện thoại.