“Ừ!” Yên Lam uể oải nói, Chậm rãi đứng lên.
Nhìn Yên Lam ngoan ngoãn chạy về phía trước, Cận Thế Phong lắc đầu nở một nụ cười, lập tức cũng theo sau. Lớn như thế này mà cũng chẳng khác gì một đứa bé.
Nhìn Yên Lam chạy mà thở hổn hển, Cận Thế Phong ở bên cạnh nói: “Được rồi, hôm nay chỉ chạy tới đây thôi, chúng ta sẽ về nhà ăn cơm, sau đó sẽ chuẩn bị đi Thai Nam.”
Nghe được Cận Thế Phong nói có thể không chạy nữa, Yên Lam cao hứng, hai mắt sáng lên, “A…! Thế Phong, anh thật tốt, chúng ta mau trở về đi thôi, bụng của em đang réo ầm ĩ lên đây.”
Nhìn bộ dạng thích thú của Yên Lam, Cận Thế Phong cười bất đắc dĩ, chạy bộ thực sự khó như thế sao? Nhìn Yên Lam hiện giờ so với lúc vừa rồi quả thực chính là hai người khác nhau…
” Đi, đi! Chúng ta mau trở về thôi.” Yên Lam nói, phá vỡ suy nghĩ của Cận Thế Phong, nắm lấy tay hắn đi về phía nhà.
” Bác Trương, cháu đói quá! Bữa sáng đã xong chưa ạ?” Yên Lam còn chưa vào tới cửa, liền nói.
“tiểu thư Tiểu Lam, thiếu gia hai người đã về rồi.” Vú Trương từ bên trong đi ra, “Bữa sáng đã xong hết rồi, đang chờ hai người về ăn.”
“Vâng! Bác Trương, bác giỏi quá, cháu yêu bác đến chết thôi!” Yên Lam vừa nói vừa ôm lấy vú Trương, động tác này làm vú Trương cười toe toét cả nửa ngày.
“Được rồi, Lam Lam, đừng náo loạn nữa, nhanh đi rửa tay để xuống dưới ăn cơm.” Cận Thế Phong ở bên cạnh nói.
Hắn có chút không vui, tuy rằng vú Trương là phụ nữ, nhưng là thấy Yên Lam ôm vú Trương thì trong lòng lại có chút không vui, Lam Lam chỉ có mình hắn mới được ôm, những người khác thì không thể!!
Vú Trương như nhìn thấu Cận Thế Phong, trong ánh mắt toàn là ý cười. Bà đương nhiên biết thiếu gia đang nghĩ gì.
“Thôi được rồi, tiểu thư tiểu Lam, cô nhanh đi rửa tay đi, tôi sẽ đem bữa sáng lên.”
“Vâng ạ, cám ơn bác Trương.” Yên Lam nói xong bước nhanh lên lầu.
Nhìn Yên Lam vui vẻ đi lên lầu, khóe miệng Cận Thế Phong bất giác mà hiện lên nét cười.
Lam Lam như vậy mới là đẹp nhất, hoạt bát, đáng yêu, mà không phải tinh thần sa sút như
trước. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, để giữ lại nụ cười của Lam Lam, có thể không tiếc hết thảy mọi thứ cho dù là sinh mệnh.
“Lam Lam, ăn chậm một chút! Không có ai ăn mất của em đâu.” Cận Thế Phong nhìn Yên Lam ăn như hổ đói, hắn thực sự sợ nàng sẽ nghẹn mất.
“Ưm, khụ khụ…..” Không chờ đến lúc Cận Thế Phong nói xong, Yên Lam đã bị nghẹn đến ho khan, nước mắt chảy cả ra.
Cận Thế Phong vội vàng đi đến, vỗ sau lưng Yên Lam, đau lòng nói: “Sao rồi? Lam Lam, không phải bảo em cẩn thận một chút sao? Khó chịu lắm hả? Uống ngụm nước đi.”Tayvới lấy cốc nước đưa cho Yên Lam.
“Khụ khụ, em không sao.” Yên Lam vừa uống nước vừa nói: “Chỉ là không cẩn thẩn bị sặc, Thế Phong anh không cần phải lo lắng đâu.”
“Được rồi, được rồi, không cần phải nói thêm nữa.” Cận Thế Phong ở một bên nói: “Giờ ăn từng chút một thôi nhé, nếu không lại nghẹn nữa.”
“Dạ!” Yên Lam nói, cũng không ngẩng đầu lên, lại tiếp tục ăn.
Thật là, Cận Thế Phong liếc nhìn Yên Lam, Lam Lam như thế nào lại đói đến vậy!?
“Lam Lam, đã chuẩn bị xong chưa, chúng ta xuất phát thôi!” Cận Thế Phong đưa xe từ gara ra, mở cửa xe nói.
“Xong rồi, xong rồi, em đến đây.” Giọng của Yên Lam cách đó không xa cũng truyền đến.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Yên Lam ngồi vào trong xe nói.
“Ông ngoại, tiểu Triết!” Còn chưa đi vào đường nhỏ, Yên Lam liền khẩn trương gọi lớn.
“Chị, chị đã tới rồi!” Xa Xa, giọng nói của tiểu Triết truyền tới, theo đó ở đường nhỏ là một bóng dáng chạy tới, là tiểu Triết.
“Là tiểu Triết.” Yên Lam hưng phấn nói, hướng về phía tiểu Triết chạy tới.
“Ai!! Lam Lam, chậm một chút.” Cận Thế Phong còn không kéo được Yên lam, nàng liền chạy về phía Yên Triết.
“Chị à, em rất nhớ chị!” Yên Triết chạy đến bên người Yên Lam nói, thân hình cao lớn, duỗi tay ra ôm lấy Yên Lam vào trong lòng mình.
Yên Lam cũng ôm lấy Yên Triết, “Chị cũng vậy, chị cũng rất nhớ tiểu Triết. Từ nhỏ chúng ta vốn không tách rời lâu như vậy, thời gian qua chị thực sự rất nhớ em!”
Nhìn hai chị em ở trước mặt mình thâm tình ôm ấp, Cận Thế Phong có chút không thoải mái, hắn tiến đến tách hai người, “Được rồi, chúng ta có thể vào nhà ôn lại chuyện xưa, hiện tại ở đây cản trở người khác đi đó.”
Nói xong đưa tay giữ chặt Yên Lam, “Tiểu Triết lại đây” Cận Thế Phong nói.
“Cận tiên sinh, có chuyên gì sao?” Tiểu Triết ở một bên nói.
Nghe tiểu Triết gọi mình là Cận tiên sinh, Cận Thế Phong thấy không vui, nhướn mày nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenngontinhaz.com
“Đừng gọi anh là Cận tiên sinh, không cần khách khí như vậy.”
“Không gọi anh là Cận tiên sinh, vậy muốn em gọi anh bằng gì?” Yên Triết nghi hoặc hỏi.
“Gọi bằng……” Cận Thế Phong suy nghĩ một chút, mỉm cười, “Ừm, gọi là anh rể đi!”
“Cái gì? Anh bảo tiểu Triết gọi anh bằng gì cơ?” Yên Triết còn chưa phản ứng, bên cạnh Yên Lam đã suốt ruột hỏi.
“Anh rể! Em không nghe thấy sao?” Tâm tình của Cận Thế Phong cực tốt, nói lại một lần nữa.