“Hát!” Hai người đồng thanh nói Âm thanh trả lời rất ăn ý, khiến hai người nhìn nhau cười. Bọn họ nhớ thời còn học đại học, lúc đó cũng có một dạ tiệc, thân là ban cán sự hội học sinh của lớp bọn họ cũng muốn có một tiết mục biểu diễn…
“Học trưởng, thời gian qua lâu như vậy. Lần này xem chúng ta phối hợp như thế nào” Yên Lam tràn đầy hăng hái nói “Được, vậy để bọn họ mỏi mắt mong chờ đi!
Cứ như vậy, bọn Yên Lam bắt đầu tập luyện biểu diễn liên tục. Nàng vẫn không nói cho Cận Thế Phong dạ tiệc tất niên lần này sẽ có sự biểu diễn của nàng, nàng muốn cho hắn một cái kinh hỉ. Cũng muốn nhân cơ hội này, buộc hắn nói ra câu không thể nói kia.
Trong suốt một thời gian dài, Yên Lam vội vàng cùng Kỷ Tồn Viễn tập luyện, có lúc tan tầm cũng không thấy bóng dáng, rồi có đôi khi tối khuya mới trở về.
Đối với lần này, Cận Thế Phong cũng không hỏi quá nhiều, hắn muốn nhìn xem, Yên Lam cuối cùng sẽ làm thế nào? Chỉ cần nàng không đi quyến rũ người đàn ông khác là được.
Khách sạn Duyệt Khải Trong phòng hoá trang, Yên Lam đang trang điểm, Kỷ Tồn Viễn ở bên cạnh có có chút khẩn trương.
Yên Lam trông thấy chỉ thoải mái nói, “Có chuyện gì không, học trưởng, anh làm gì khẩn trương như vậy? Cứ xem giống như ngày thường thì được rồi mà! ”
“Nhưng mà, anh đã nhiều năm không có ca hát, lỡ như một hồi hát có chuyện gì làm sao bây giờ?” Kỷ Tồn Viễn vẫn có chút lo lắng.
“Yên tâm! Sẽ không đâu, năm đó anh hát rất hay mà” Vừa nói Yên Lam bật cười “Học trưởng, còn nhớ rõ không? Lúc trước khi muốn lên biểu diễn, là anh đang không ngừng an ủi, khích lệ em, mà bây giờ tình huống hoàn toàn ngược lại, biến thành em đang không ngừng an ủi anh”
“Đúng vậy, bây giờ anh thật giống em khi đó.” Kỷ Tồn Viễn ở một bên nói “Bây giờ sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
“Hình như có đỡ hơn một chút ôi chao!”
“Vậy là tốt rồi ! Anh nhìn xem em trang điểm thế nào?” Nói xong, Yên Lam quay lại Kỷ Tồn Viễn nhìn nàng mất hồn, mãi một hồi lâu mới nói ,” Cực kỳ xinh đẹp.”
Đúng lúc này, có người tới thông báo, “Dạ tiệc sắp bất đầu, mọi người mau chuẩn bị nhanh, một hồi sẽ theo thứ tự lên sân khấu biểu diễn.”
Yên Lam nhìn về phía Kỷ Tồn Viễn, “Như vậy, học trưởng, chúng ta cùng nhau nỗ lực lên đi!”
” Ừh.”
Dạ tiệc sắp bắt đầu, Cận Thế Phong ngồi ở phiá bàn chủ tọa, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, tại sao Lam Lam vẫn chưa tới? Nàng không phải nói tối hôm nay có việc, muốn đến sớm một chút không phải sao? Làm hại hắn phải chờ xem nàng ra chiêu gì, kết quả, cho đến bây giờ cũng không thấy nàng đâu.
Lại thêm một chút thời gian nưã, dạ tiệc sắp diễn ra rồi, Cận Thế Phong bất đầu sốt rột. Thế nào đến bây giờ còn không thấy bóng dáng? Là trên đường xảy ra chuyện gì sao? Hắn cầm lấy điện thoại, muốn gọi cho Yên Lam, thế nhưng, đầu dây bên kia điện thoại lại truyền ra giọng nói không hề ấm áp mà băng lãnh, “Xin lỗi, số máy quý khác vừa gọi hiện đang khoá.”
Nhìn bộ dáng Cận Thế Phong lo lắng, bên cạnh Y Lâm hỏi, “Thế Phong, anh làm sao vậy? Vì Yên Lam lo lắng sao? Anh và cô ta vẫn còn ở bên nhau?”
Vừa thấy tâm sự của mình dễ dàng bị người khác nhận ra như vậy, Cận Thế Phong cố tình che giấu, “Không phải, tiết mục sắp bắt đầu rồi, em cũng là khách quý đặc biệt của công ty anh, mau chuẩn bị xem biểu diễn đi!”
Do người chủ trì giới thiệu, họp thường niên bắt đầu rồi, Cận Thế Phong không yên lòng xem, cũng không biết đang xem cái gì. Trong đầu hắn bây giờ chỉ nghĩ đến Yên Lam, không biết nàng thế nào, lo lắng nàng gặp chuyện không may…
“Bây giờ dạ tiệc tới hồi cao trào rồi, tiết mục kế tiếp, là tiết mục chúng ta mong chờ đã lâu -tiết mục của văn phòng tổng tài” Một câu nói khiến Cận Thế Phong đang trầm tư giật mình tỉnh lại, văn phòng tổng tài? Hắn thế nào không có nghe nói qua tổng tài ngoài làm việc còn tham gia trình diễn? Vậy bây giờ là người nào biểu diễn? …
Ngay lúc Cận Thế Phong còn đang nghi hoặc thì, trên sân khấu âm nhạc đã bắt đầu vang lên.
Nam: Không muốn buông em ra, giờ phút này có thể dừng lại không, khúc nhạc tình yêu đang trong lòng gảy, đêm nay có thể nào bỏ qua thời khắc đó Nữ: Cảm nhận của chúng ta giống nhau, không muốn rời đi cùng mặt trăng.
Nam: tình cảm đối với em có ánh sao làm chứng, tình yêu như gió mây cuồn cuộn Nữ: Lại lần nữa ôm nhau thật chặt, khoảnh khắc này thời gian như đứng yên.
Nam: Ngàn vạn lần đừng nói với anh, ái tình chỉ vì tối nay không đi.
Hợp: Nếu cùng tin tưởng nhau sẽ có lo nhớ, để em/anh đôi ta bầu bạn cùng nhau Nữ: Cảm nhận của chúng ta giống nhau, không muốn rời đi cùng mặt trăng.
Nam: tình cảm đối với em có ánh sao làm chứng, tình yêu như gió mây cuồn cuộn Nữ: Lại lần nữa ôm nhau thật chặt, khoảnh khắc này thời gian như đứng yên.
Nam: Ngàn vạn lần đừng nói với anh, ái tình chỉ vì tối nay không đi.
Hợp: Nếu cùng tin tưởng nhau sẽ có lo nhớ, để em/anh đôi ta bầu bạn cùng nhau “Thâm Tình Ôm Nhau” Trương Quốc Vinh, Tân Hiểu Kỳ
Trên sân khấu, tiếng hát của Yên Lam cùng Kỷ Tồn Viễn chấn động từng người ở dưới đài, phối hợp của bọn họ ăn ý không chê vào đâu được. Thời điểm Yên Lam hát ánh mắt vẫn nhìn Cận Thế Phong, hi vọng hắn có thể hiểu ý mình.
Cận Thế Phong vẫn nhìn Yên Lam như vậy, gương mặt mỉm cười, không có một điểm thay đổi. Dường như đã biết trước, một chút ngạc nhiên cũng không có.
Tiếng nhạc dừng lại, dưới sân khấu một khoảng không im lặng, gần như nưả ngày, tiếng vỗ tay mới vang lên, dưới sân khấu đầy âm thanh trầm trồ khen ngợi, đem bầu không khí dạ tiệc đẩy cao lên đỉnh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – https://
“Bọn họ hát rất tuyệt vời nha! Rất xứng đôi, anh nếu không nắm chặt lấy, cẩn thận đến lúc hạnh phúc tới tay lại bay mất.” Y Lâm ở bên tai Cận Thế Phong nói tiếp, “Lúc hát đều hướng về phía anh bày rỏ, hi vọng có thể bên anh dài lâu. Nhìn ra được, cô ấy thật sự rất thích anh, đang đợi đáp án của anh. Thế Phong, không nên cố chấp nữa, anh tại sao cứ cố chấp với quá khứ đau xót, như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không có hạnh phúc. Em mong anh suy nghĩ thật kỹ.”