“Ba tháng?!” Triệu
Manh mở to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị : “Cô Kiều An Hảo, cô rốt
cuộc là vợ anh ta, hay anh ta đang nuôi vợ bé? Nói cô là vợ bé cũng là
coi trọng cô lắm rồi. Vợ bé bồi kim chủ ngủ một giấc, còn có thể mò được không ít chỗ tốt, mà cô thì sao? Thân là vợ anh ta, cô xem cô từ đầu
tới chân, ăn với mặc, có cái nào giá trị vượt qua năm con số đâu? Còn
nữa, anh ta trong giới showbiz hô mưa gọi gió, muốn đưa cô lên thành
ngôi sao sáng chói là việc dễ như trở bàn tay, nhưng lại khăng khăng chỉ cấp cho cô một vai phụ nhỏ trong Địa lão thiên hoang…”
([kim chủ] kim: tiền, chủ: chủ nhân; kiểu như anh là ông chủ sẽ giả tiền cho em ấy.)
Kiều An Hảo không nói bất cứ điều gì, nhưng đáy lòng lại bởi vì lời nói
quyết liệt của Triệu Manh mà khẽ run. Triệu Manh nói đúng, cô đích xác
ngay cả vợ bé cũng không bằng, tuy rằng cũng đều là bồi ngủ, nhưng vợ bé tốt xấu gì cũng có khả năng khiến kim chủ ưa thích, mà cô bồi anh ngủ,
ngược lại còn chọc anh phẫn nộ cùng chán ghét.
Kiều An Hảo bưng lên cà phê hung hăng nuốt một ngụm, áp chế đáy lòng quằn
quại cay đắng, ngữ điệu nhẹ nhàng như thể đang nói đến chuyện tình của
người khác : “Cô cũng không phải không biết, tôi và anh ấy là bất đắc dĩ mới kết hôn, hai người không có tình cảm, không liên lạc cũng là bình
thường.”
Triệu Manh và Kiều An Hảo quen nhau từ thời tiểu học,
tuy rằng sở thích của hai người khác nhau một trời một vực, nhưng quan
hệ luôn rất tốt, cho nên về một số chuyện cũ, Triệu Manh cũng biết. Cô
nghe Kiều An Hảo nói những lời này, trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt nhiều
lần nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Kiều An Hảo thủy chung vẫn duy trì bình
tĩnh, rốt cuộc nhịn không được thở dài một hơi, lên tiếng : “Kiều Kiều,
hồi trung học cơ sở, trong trường nữ sinh có thể nói chuyện với anh ta
không nhiều, có thể đếm trên đầu ngón tay, mà cô nằm trong số đó, hơn
nữa lúc ấy anh ta đối với cô cũng không tệ, còn nhiều lần đi chơi với
cô. Sau khi lên đại học, như thế nào đột nhiên hai người các người ai
cũng không liên lạc với đối phương? Cho dù là gặp mặt, cũng xem như
người xa lạ, như thể chưa bao giờ gặp trước đây, thậm chí đôi khi anh ta không nhịn được nói những câu khó nghe. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra giữa hai người?”
Xảy ra chuyện gì? Trong nháy mắt Kiều An Hảo trở nên có chút hoảng, cô nhìn chằm chằm tách cà phê truớc mặt một hồi thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói : “Tôi không biết, mấy năm nay, tôi còn muốn biết hơn cô, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?”
–
Khi Lục Cẩn Niên lần nữa đi ra từ Beijing Grand Hotel, trợ lý đã đỗ xe trước cửa chính chờ.
Trợ lý thấy Lục Cẩn Niên, lập tức từ trên xe bước xuống, mở ra cửa sau xe.
Lục Cẩn Niên không nói tiếng nào khom người lên xe. Lúc trợ lý đóng cửa xe, thuận thế ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Cẩn Niên, phát hiện trên khuôn mặt
tuấn mỹ của người đàn ông tỏa sáng, khóe môi căng chặt.
Trợ lý bị vẻ mặt như thế của Lục Cẩn Niên dọa sợ tới mức đáy lòng một trận
chột dạ, vội vã đóng cửa sau xe, ngồi trên chỗ điều khiển, phát động
động cơ, quay vô lăng lái xe rời đi.