Ngay lập tức sự việc
của ba tháng trước ùa về trong đầu Kiều An Hảo, bởi vì uống say, u mê
leo lên giường của anh, đã bị anh tức giận vừa bóp cổ vừa mắng nhiếc :
“Kiều An Hảo, cô đây là muốn chơi quy tắc ngầm với tôi sao?”
“Được lắm, Kiều An Hảo, nếu cô đã muốn chơi với tôi, tôi sẽ để cho cô biết thế nào là địa ngục!”
Nhớ đến đó Kiều An Hảo xiết chặt đôi đũa đang cầm trong tay, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ .
Ngày hôm đó, nhất định là anh vô cùng bức xúc nên mới có thể thốt ra những
lời khó nghe như vậy. Suốt ba tháng qua cô luôn trốn tránh anh, nhưng
cho dù trốn thế nào, cuối cùng bây giờ vẫn phải chạm mặt nhau.
Bộ vét màu đen cắt may vừa vặn khéo léo càng tôn thêm dáng người hào hoa
nho nhã của Lục Cẩn Niên, ánh đèn đại sảnh yến tiệc làm gương mặt anh
tỏa sáng lung linh hơn, tạo hóa ưu ái ban cho anh khuôn mặt qúa hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ, mũi cao, mày ngài, mắt phượng, đôi môi mỏng gợi
cảm, không thể diễn tả hết đựợc vẻ đẹp xuất thần ấy.
Làng giải
trí từ trước đến nay luôn không thiếu những nam thanh nữ tú, tuấn nam mỹ nữ, tùy tiện kéo bất kỳ ai trong đám người này, đều là sặc sỡ loá mắt.
Nhưng khi có mặt anh thì hết thảy đều chìm nghỉm không ai sánh kịp, ở
Lục Cẩn Niên toát ra một sức quyến rũ kỳ lạ, nó biến anh trở thành tâm
điểm cho mọi người.
Toàn bộ khung cảnh buổi tiệc bởi vì anh đột
nhiên xuất hiện mà lặng lẽ kéo dài chừng nửa phút, đạo diễn “Địa lão
thiên hoang” là người đầu tiên phục hồi tinh thần, bưng ly rượu, ân cần
khách sáo tiến lên đón: “Ông Lục . . . . . .”
Theo tiếng đạo diễn mở miệng, không khí buổi tiệc thoáng dịu đi một chút, tuy rằng mọi
người trong lòng biết rõ ràng đi bắt chuyện sẽ không được đáp lại, nhưng tất cả đều khuôn mặt tươi cười hướng phía Lục Cẩn Niên chào hỏi : “Xin
chào ông Lục!”
Lục Cẩn Niên phảng phất như không nghe được lời
chào hỏi của người chung quanh, chỉ nhìn không chớp mắt hướng về phía
khu ghế ngồi, bước đi thong thả, tuy chỉ là hành động rất đỗi bình
thường như vậy, nhưng vẫn như trước được anh bước đi theo một hương vị
làm điên đảo con người.
Đạo diễn bưng rượu, lẽo đẽo đi theo bên cạnh Lục Cẩn Niên, vẻ mặt hớn hở, miệng nói không ngớt.
Kiều An Hảo vẫn đang yên vị ở khu vực ngồi, ban đầu khoảng cách còn khá xa
do có đám người che chắn, cô mới dám tranh thủ trộm ngắm Lục Cẩn Niên
một chút. Khi bước chân anh càng ngày càng gần, cô chỉ dám thỉnh thoảng
liếc nhanh qua một cái. Đến lúc Lục Cẩn Niên tới gần kề thì cô ngay cả
đầu cũng không dám ngẩng, chỉ cầm đôi đũa mà xêu đồ ăn một cách cứng
ngắc, giả đò bình tĩnh thờ ơ không mảy may để ý tới sự xuất hiện của
anh.
“Lục tổng, ngài đến mà không nói trước một tiếng, để tôi
phái người đi đón ngài. . . .” Nghe tiếng đạo diễn nói Kiều An Hảo cảm
giác được Lục Cẩn Niên đang đi tới chỗ mình, cô vô thức nắm chặt chiếc
đũa hơn, lưng duỗi thẳng, nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn không chớp mắt, mà ngay cả động tác nhai cũng trở nên thật cẩn thận.
Rốt cục Lục Cẩn Niên cũng bước đi ngang qua khỏi chỗ cô ngồi, Kiều An Hảo
vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì phát hiện anh tới ngồi xuống chiếc ghế
ngay sau lưng mình .