Lục Cẩn Niên nhìn
Kiều An Hảo tươi cười, đáy lòng hiện lên một loại thỏa mãn cùng hạnh
phúc chưa bao giờ có, anh nghĩ thế gian này tốt đẹp nhất, đại khái chính là như vậy đi, mặc kệ công việc anh bao nhiêu mệt mỏi và phiền phức,
vừa đi ra là có thể nhìn thấy người mình yêu, cười ấm áp như vậy.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại của Kiều An Hảo, nhìn một lúc lâu, mới chớp mắt, giọng nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Đói bụng không.”
“Bình thường.” Một giờ trước đúng là rất đói, nhưng bây giờ đói đã đi qua, cho nên thật sự bình thường rồi.
Lục Cẩn Niên đi tới cầm chìa khóa xe cùng bóp tiền trên bàn trà: “Đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”
–
Lục Cẩn Niên mang theo Kiều An Hảo đi ăn, trong đại viện nhà họ Bạch ở
thành phố Bắc Kinh, mỗi người đều ngồi trên bàn lớn, cộng thêm 20% phí
phục vụ, nghe nói là quy định hội viên của nhà họ Bạch, muốn tới nơi này ăn cơm, không đơn giản chỉ có tiền thì có thể giải quyết, nghe nói nữ
phục vụ ở nơi này, so với tiểu thư trong hộp đêm “Nhân gian trên trời”
trong thành phố lớn yêu cầu còn cao hơn.
Đối với nhà họ Bạch,
Kiều An Hảo cũng chỉ dừng lại ở nghe nói qua, cũng chưa có cơ hội tới
một lần, hôm nay đến đây, quả thực giống như những gì nghe nói, đơn giản phí một năm đi vào đã cần bảy con số, còn chưa bao gồm giá cả dùng cơm, một bình rượu bên trong tùy tiện cũng đều là danh tửu, về phần những
người phục vụ, mặc đồng phục sườn xám, dáng người hoạt bát, thùy mị hạng nhất, thật là nơi cảnh đẹp ý vui.
Thẳng thắn mà nói, đường đi ở
trong đại viện nhà họ Bạch rất xa hoa, hương vị đồ ăn coi như là kinh
ngạc, nhưng cũng không có thể xem như cực phẩm nhân gian, sau khi so
sánh giá cả, có vẻ có chút không đáng giá.
Nhưng cho dù là tính giá không bằng giá trị, Kiều An Hảo ăn xong bữa cơm này là cực kỳ vui vẻ.
Từ đại viện nhà họ Bạch đi ra, đã khuya, cả thành phố đã hãm nhập trong một mảng ánh đèn rực rỡ.
Lục Cẩn Niên chở Kiều An Hảo bằng ô tô, chạy như bay trên ngã tư đường, trở về đoàn làm phim.
Kiều An Hảo có phần không muốn cùng Lục Cẩn Niên tách ra, đợi cho xe dừng
lại ổn định, Lục Cẩn Niên cũng tắt máy, cô mới không tình nguyện cởi dây an toàn, thấy Lục Cẩn Niên đẩy mở cửa xe xuống xe, mới làm theo chậm
rãi xuống xe.
Hai người vai kề vai tiến vào đại sảnh khách sạn,
nhân viên phục vụ bấm thang máy, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đi vào,
khi Lục Cẩn Niên ấn tầng của mình, thuận đường ấn luôn tầng của Kiều An
Hảo.
Kiều An Hảo nhìn con số màu đỏ ở thang máy, từng bước từng
bước nhảy, rất nhanh thì nhảy tới tầng của mình, cửa thang máy mở ra, cô mang theo một chút không muốn tạm biết với Lục Cẩn Niên: “Em đi trước.”
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, nói một tiếng: “Ngủ ngon.”
Kiều An Hảo ở trong thang máy tiếp tục đứng một lúc, mãi cho đến thang máy
vang lên còi báo động, Kiều An Hảo mới vội vàng bước chân đi ra khỏi
thang máy, cô đang chuẩn bị xoay người khoát tay với Lục Cẩn Niên ở sau
lưng, lúc nói tiếng hẹn gặp lại, thì cửa thang máy đã đóng.
–
Lục Cẩn Niên về phòng của mình, thì tháo cà- vạt, cởi hết quần áo xuống,
lúc đang chuẩn bị đi vào phòng tắm, lại nhận được tin nhắn của Kiều An
Hảo: “Cảm ơn anh đêm nay mời ăn tối.”
Một tay Lục Cẩn Niên cởi
nút áo chậm lại, cánh tay kia ở trên điện thoại di động gõ vài cái, gửi
đi một câu “Không khách khí” qua.
Kiều An Hảo rất nhanh trả lời cho anh một mặt cười, sau đó lại gửi một câu: “Em đi tắm rửa, ngủ ngon.”