Lục Cẩn Niên nhìn tin nhắn của trợ lý, trong lòng thấp thỏm không yên. Anh
chờ Kiều An Hảo ngủ say một lúc, rồi mới ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa,
vào phòng sách bên cạnh, đánh cuộc gọi cho trợ lý.
Trợ lý rất
nhanh bắt máy, không đợi đầu dây lên tiếng, anh đã theo phản xạ tự mình
báo cáo: “Ông Lục, tôi đã tìm người bạn thời đại học rất đáng tin làm
giám định. Đáng ra ngày hôm sau tôi đã có thể báo cáo kết quả, nhưng bạn tôi xuất ngoại, hôm qua mới về nước, nên sáng nay tôi liền tới tìm cậu
ấy.”
Lục Cẩn Niên “ừ” để anh tiếp tục.
Trợ lý không đi thẳng vào vấn đề, mà lại hỏi: “Ông Lục, xin hỏi ngài lấy tổ yến từ đâu?”
Lục Cẩn Niên nhăn trán, có một loại dự cảm không lành.
Trợ lý nhớ hôm buổi tối Lục Cẩn Niên đưa anh kiểm tra tổ yến, có nói không
cho người bên nhà họ Hứa biết, bèn hỏi tiếp: “Ông Lục, có phải do người
nhà họ Hứa cho không ạ?”
Lục Cẩn Niên vẫn giữ im lặng.
Trợ lý ở đầu dây bên kia gần như càng them khẳng định, tiếp lời: “Vậy có phải cô Kiều đã ăn tổ yến này không ạ?”
Lục Cẩn Niên nghe đến đấy, đã hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình. Anh
nhàn nhạt lên tiếng, vừa như căng thẳng vừa như ưu tư: “Trong tổ yến có
chứa thuốc ngủ?”
Lần này đổi thành trợ lý trầm mặc. Lục Cẩn Niên
cũng không mở miệng, như đang bình tĩnh chờ đợi. Qua hồi lâu, trợ lý mới nói: “Ông Lục, trong tổ yến quả thật có bỏ thuốc ngủ, liều lượng không
phải nhỏ, hơn nữa thành phần ổn định, ăn nhiều sẽ dẫn đến ngủ mê sâu.”
Lục Cẩn Niên không có khả năng chỉ cần liếc mắt là hiểu rõ chân tướng sự
việc, anh chỉ ngờ ngợ lúc má Trần bảo tổ yến là do Kiều An Hảo mang từ
đoàn kịch về, nên mới thử dò xét Kiều An Hảo. Thay vì nói hoài nghi,
trực giác thì đúng hơn. Giống như vào cái hôm đứa bé của anh và Kiều An
Hảo mất, anh bứt rứt không yên, đành trở về Cẩm Tú Viên.
Vì anh có loại trực giác ấy, mới để trợ lý đi điều tra.
Anh cho rằng qua ngày hôm sau sẽ có kết quả từ chỗ trợ lý. Nào ngờ kéo dài
qua mấy ngày, anh cũng không nhắc lại. Có lẽ vốn anh đã có câu trả lời,
nhưng do chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt.
Nhưng chuyện gì tới rồi sẽ tới, đúng như những gì anh suy đoán, trong tổ yến bỏ thuốc ngủ.
Thuốc ngủ…
Ngón tay cầm di động bắt đầu run dữ dội, môi bặm chặt, nói không nên lời.
Đáy mắt Lục Cẩn Niên nổi lên gân máu đỏ bừng, sắc mặt hung tợn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Anh cắn răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ: “Bà giết con tôi…”
Ở đầu dây bên kia, trợ lý còn đang thao thao, chợt nghe
Lục Cẩn Niên thốt lên như thế, sát khí cũng mạnh mẽ truyền sang, bèn
rùng mình gọi: “Ông Lục?”
Lục Cẩn Niên không còn tiếp thu được âm thanh nào khác, vẫn lạnh giọng lẩm bẩm: “Giết con tôi…”