Cho dù lúc trước rốt
cuộc là vì nguyên nhân gì mà leo lên giường của anh, nhưng trong lòng
anh hiểu rõ, chắc chắn không phải vì thích anh.
Có lẽ đêm đó uống nhiều cô coi anh là thế thân của Hứa Gia Mộc, cũng có lẽ là do say rượu sau đó loạn tính làm bậy. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, bát nước đổ rồi khó hốt lại được, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, có lẽ cô sẽ lấy cớ qua loa đại khái nào đó nói với anh.
Thật ra trong lòng anh hiểu rõ,
giao dịch này chắc chắn không phải là chủ ý của cô, nhưng mà anh tự thôi miên bản thân cho đó là thật, truyện chỉ post diendannlequydon.com, cứ
mãi làm giao dịch với cô không dứt. Sau đó lại an ủi bản thân, không
phải anh phản bội em trai Hứa Gia Mộc của mình, mà là Kiều An Hảo người
phụ nữ này quyến rũ anh trước.
Suy nghĩ của anh thật sự không
trong sáng, rất xấu xa, nhưng anh không có cách nào khác, anh chỉ có thể dựa vào nhược điểm đó, một lần lại một lần phát sinh chút chuyện gì đó
với cô.
Sau này, khi quan hệ của anh và Kiều An Hảo bắt đầu có
chiều hướng tốt, anh dè dặt cẩn thận giữ gìn, sau nữa, anh đã cho rằng
bản thân mình và Kiều An Hảo cứ như vậy phát triển thuận theo tự nhiên,
bọn họ đã yêu nhau rồi.
Nhưng khi máy ghi âm của Kiều An Hạ tới
trên tay anh, trong tiệc sinh nhật vẻ mặt cô nhìn chăm chú vào bản thân
đang đóng vai “Hứa Gia Mộc” vẻ mặt đó….
Thì ra, lại là do anh mơ mộng hão huyền.
Rốt cuộc anh như thế này, biết rõ rành rành là bản thân anh suy nghĩ viển vông, nhưng vẫn không khống chế được mơ ước xa vời.
…..
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, sâu trong ngực trái rõ ràng cảm giác được, một
đợt lại một đợt đau nhói. Anh không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ
ngực, sau đó dụi tắt điếu thuốc trong tay đã sắp cháy đến đầu ngón tay.
Dừng lại đứng trước cửa sổ một lát, rồi mới bước đi tiếp, trở về trước
bàn làm việc, kéo ngăn kéo đầu tiên, từ bên trong lấy ra tờ giấy đã bị
xé làm hai, ghép lại với nhau, là một tấm thiếp mạ vàng nhỏ nhắn, phía
trên mặt chữ viết đã ố vàng, giống như bị nước đổ vào, chữ viết đã hơi
mờ mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra chữ lúc đầu: “Chúc mừng Cẩn Niên, An
Hảo.”
—-
Má Trần không có ở đây, cả ngôi biệt thự tối đen như mực, ngay cả đèn trước cửa cũng không bật lên.
Kiều An Hảo bật đèn, nhìn thoáng qua phòng khách lầu một trống rỗng, sau đó
nặng nề lê người lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ. Cô liếc mắt một cái
nhìn lên vách tường trước mặt, đầy bong bóng đủ mọi màu sắc, xếp chồng
lên thành chữ sinh nhật vui vẻ, nhất thời cơ thể cứng ngắc đứng ở cửa.
Cho tới bây giờ, cô còn nhớ được rõ ràng, bản thân hết lòng bận rộn cả một
buổi chiều trang trí phòng, thậm chí trong đầu còn không ngừng tưởng
tượng khi Lục Cẩn Niên nhìn thấy tình cảnh này, rốt cuộc sẽ có vẻ mặt ra sao.
Mặc dù là cô mang lại kinh ngạc vui mừng cho anh, nhưng lúc đó cô còn vui vẻ hưng phấn hơn là bản thân mình đạt được chuyện kinh
hỉ.
Kiều An Hảo ngơ ngác đứng trước cửa hồi lâu, mới đi vào phòng ngủ, cô quan sát một vòng xung quanh bốn phía tường dán đầy bong bóng
của phòng ngủ. Cuối cùng tầm mắt dừng lại mấy chữ bản thân bày các ngọn
nến tạo thành trên ban công, sau đó cả người như mất đi toàn bộ sức lực, từ từ ngồi chồm hổm xuống, tiếp theo ôm lấy đầu gối, chôn đầu vào đó.
Cô ngu ngốc cũng biết, khi trên xe rõ ràng anh tức giận trút vào cô.
Nhưng cô nghĩ như thế nào cũng không biết được, rốt cuộc mình trêu chọc anh chỗ nào, khiến cho anh tức giận như vậy.
Kiều An An càng nghĩ, càng cảm thấy tủi thân, sau đó, bờ vai cô bắt đầu run khe khẽ, tiếng nức nở như có như không bay ra.