Trên mặt Kiều An Hảo, hiện lên một tầng hồng nhạt mỏng, ánh mắt chuyển động, chauws đựng vài
phần thẹn thùng, âm điệu uyển chuyển thanh thúy: “Anh Gia Mộc, sinh nhật vui vẻ.”
Trên cánh môi của Lục Cẩn Niên còn lưu lại hơi ấm lẫn
hơi thở của Kiều An Hảo, anh chìn cô chằm chằm một láy, mối giật giật,
rũ mi mắt xuống, che lại cảm xúc mãnh liệt trong đáy mắt, trên môi nở
một nụ cười, ưu nhã thong dong nhận lấy con dao người giúp việc đưa tới, bắt đầu cắt bánh ngọt.
–
Ăn xong bánh ngọt, khách bắt đầu lục tục rời sân, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đứng trước của nhà họ
Hứa, theo lễ tiễn khách khứa lên xe, từng chiếc từng chiếc lái ra khỏi
sân lớn của nhà họ Hứa, trong chốc lát sân lớn trở nên trống rỗng, vốn
là quanh cảnh ồn ào náo nhiệt, trong nháy mắt có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Người giúp việc trong biệt thư ra ra vào vào, dọn dẹp đống bừa bãi trên bữa tiệc.
Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đi theo phía sau lưng Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như
Sơ, đi tới chỗ bậc thàng trước cửa biệt thự, thì dừng lại, Kiều An Hảo
tiến lên gọi Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ cách mình nửa thước: “Bác trai,
bác gái…”
Bước chân của Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ dừng lại,
đồng thời quay đầu, có thể Hứa Vạn Lý uống rượu hơi nhiều, cả khuôn mặt
đỏ bừng.
Kiều An Hảo mím môi cười, lễ phép mở miệng nói: “Bọn con sẽ không vào đâu, sắc trời cũng không còn sớm, phải về trước.”
Lục Cẩn Niên không nói lời nào, trực tiếp cất bước đi đến trước xe của
mình, mở cửa xe, ngồi vào, lái xe đến trước người Kiều An Hảo, mở cửa sổ xe xuống, cũng không nói gì, chẳng qua là ấn một tiếng còi, ánh mắt
nhàn nhạt nhìn thẳng về phía trước, cũng không liếc mắt nhìn Hứa Vạn Lý
cùng Hàn Như Sơ.
Kiều An Hảo lập tức vẫy tay với Hứa Vạn Lý cùng
Hàn Như Sơ, mở cửa xe ra, ngồi vào, sau đó ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, nói về phía bọn họ: “Tạm biệt.”
Hứa Vạn Lý cùng Hàn Như Sơ cũng nói
với Kiều An Hảo một câu “Tạm biệt”, sau đó vẫn hòa ái nhiệt tình dặn dò
Kiều An Hảo vài câu, Lục Cẩn Niên nhìn thẳng về phía trước không nói
tiếng nào, chờ đến khi bọn họ nói xong những lời khách sáo, mới đạp chân ga, chuyển tay lái, chậm rãi lái xe, ra khỏi sân lớn nhf họ Hứa.
–
Từ nhà họ Hứa về Cẩm Tú Viên, vừa vặn đi qua một con phố phồn hoa nhất thủ đô.
Xe chở nước buổi tối làm việc, vừa mới đi qua con đường này, trên đường
ướt nhẹp, đèn đường chiếu xuống, phản xạ lại thành từng mảng ánh sáng
sáng ngời.
Lục Cẩn Niên hạ cửa sổ xe, gió đêm xen lẫn hơi ẩm, thổi vào trong xe từ cửa sổ, thổi đến bên người làm người ta thoải mái.
Tiệc sinh nhật diễn ra nhiều giờ, cộng thêm việc uống rượu, Kiều An Hảo hơi
mệt chút, nghĩ đến việc sau khi về nhà còn phải cho Lục Cẩn Niên một bất ngờ, cho nên vừa lên xe, liền dựa vào ghế, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
Trong xe Lục Cẩn Niên, vốn là đang mở nhạc, đang phát đến một ca khúc trữ
tình, một giọng nữ rất từ tính, Lục Cẩn Niên không biết là bài gì, nhưng cảm thấy nghe cũng không tệ lắm, lúc nghe được mấy câu, ngheeng đầu
liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, thấy mi mắt của cô khép lại như là đã ngủ,
liền giơ tay lên, thuận tay tắt nhạc trong xe.
Bên trong xe lập tức yên tĩnh lại, chỉ có một vài âm thanh thỉnh thoảng truyền tới từ ngoài cửa xe.
Kiều An Hảo cũng không có ngủ, bất quá chẳng qua là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lúc bất chợt phát hiện tiếng hát bên tai không còn, liền mở mắt,
vừa vặn xuyên qua kính chiếu hậu bên ngoài cửa sổ, thấy được gò má của
Lục Cẩn Niên đang chăm chú lái xe.