Đang lúc trò chuyện,
người giúp việc đi tới, thì thầm hỏi Hàn Như Sơ một số vấn đề của bữa
tiệc, Hàn Như Sơ cười áy náy với Kiều An Hảo, rồi quay sang dặn dò.
Kiều An Hảo phân vân, buông ly trà bưng trong tay ra, đi về phía Lục Cẩn
Niên. Khi Kiều An Hảo chỉ còn cách Lục Cẩn Niên hai thước, thì Hứa Vạn
Lý từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kiều An Hảo, lên tiếng gọi : “Kiều
Kiều.”
Kiều An Hảo đành dừng bước, chào hỏi Hứa Vạn Lý: “Bác Hứa.”
Hứa Vạn Lý mỉm cười gật đầu, vừa sửa sang lại cà vạt của mình, vừa đi đến
trước mặt Kiều An Hảo, miệng thì hướng Hàn Như Sơ: “Như Sơ, đã lâu tôi
không gặp Kiều Kiều rồi, con bé ngày càng xinh đẹp nha.”
Hàn Như
Sơ phân phó đâu vào đấy, nghe tiếng của Hứa Vạn Lý, liền tao nhã đứng
lên, đi tới trước mặt Hứa Vạn Lý, ân cần giúp Hứa Vạn Lý sửa sang lại cà vạt: “Kiều Kiều từ nhỏ đã là đứa bé xinh xắn mà.”
Hứa Vạn Lý
cười ha hả, vô tình liếc mắt qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Lục Cẩn Niên
đang đứng nơi cửa sổ sát đất cũng vừa ngó sang.
Tươi cười trên mặt Hứa Vạn Lý chợt cứng ngắc, rồi ông lạnh lùng dời tầm mắt, ôm bả vai Hàn Như Sơ đi về phía sô pha.
Lục Cẩn Hiên nhìn bóng lưng của Hứa Vạn Lý, mím chặt môi, rũ mi che bi thương nơi đáy mắt.
Hứa Vạn Lý ôm Hàn Như Sơ ngồi xuống, rồi quan tâm hỏi tình hình tiệc sinh
nhật của Hứa Gia Mộc, Hàn Như Sơ dịu dàng trả lời, bầu không khí như thể đồng vợ đồng chồng tát Biển Đông cũng cạn.
Lục Cẩn Niên nhìn một màn kia, xót xa cho người mẹ bởi vì sinh mình mà phải sống lay lắt đầu
đường xó chợ rồi qua đời, hai bàn tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.
Tuy rằng một loạt phản ứng vừa rồi của Hứa Vạn Lý đều biểu hiện vô cùng tự
nhiên, nhưng Kiều An Hảo có thể thấy rõ ràng sự không vui của Hứa Vạn Lý khi nhìn thấy Lục Cẩn Niên.
Trước đây, không phải Kiều An Hảo
chưa từng cùng Lục Cẩn Niên giả làm Hứa Gia Mộc giao tiếp với Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ, nhưng đại đa số là trên bữa tiệc, lúc đó mọi người đều
cố gắng diễn tốt vai của mình, không có cơ hội nói chuyện phím, vì vậy
cô không phát hiện ra mấy chuyện này.
Han Jin Lu từng năm cho sự thờ ơ và coi thường, trên thực tế Joanne là tốt để được hiểu rằng
trong thế giới này, có lẽ không phải là một người phụ nữ có khả năng
chồng trong một đứa trẻ sinh ra ngoài Haoshenghaoqi thanh cấp phát nhẹ.
Hàn Như Sơ lạnh nhạt và khinh bỉ Lục Cẩn Niên, thì Kiều An Hảo có thể hiểu. Trên đời này, có người phụ nữ nào có thể đối xử ôn tồn hòa nhã với đứa
con riêng của chồng cùng người phụ nữ khác chứ.
Thế nhưng, Kiều
An Hảo không hiểu tại sao Hứa Vạn Lý cũng làm mặt lạnh đối với Lục Cẩn
Niên. Cho dù Hứa Vạn Lý không thích đứa con trai Lục Cẩn Niên này đi
chăng nữa, cũng không đến mức cả nói cũng chẳng thèm chứ?
Kiều An Hảo đau lòng, nhìn sang Lục Cẩn Niên tính mở miệng nói chuyện, nhưng
đột nhiên Lục Cẩn Niên kìm nén giọng: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Sau đó cũng không chờ Kiều An Hảo có phản ứng, liền xoay người ra khỏi phòng.
“Kiều Kiều, lại đây…” Kiều An Hảo đang muốn đuổi theo Lục Cẩn Niên, thì bỗng Hàn Như Sơ ới gọi.
Kiều An Hảo “vâng” một tiếng, vẫn luyến tiếc ngó Lục Cẩn Niên châm điếu
thuốc, rít một ngụm lớn bên ngoài cửa sổ, sau đó mới quay người đi về
phía sofa.