Anh vẫn luôn cho rằng cô sẽ thích những bộ phim kinh điển anh đóng vai
chính, nào ngờ cô lại bảo thích nhất “Nỗi nhớ triền mien”.
Đấy
là bộ phim đã đưa anh đến với sự nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, giúp
anh có khả năng cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng sau khi bộ phim
này được chiếu, con đường giữa anh và cô bắt đầu chia hai hướng, càng
lúc càng xa.
Vì thế, bộ phim này diễn đạt trọn vẹn tình cảm, cũng như nỗi đau của anh.
Lục Cẩn Niên ngây người giây lát, mới nhẹ chớp mắt, phiêu đãng cất lời: “Đó là bộ phim tôi thích nhất, cũng là bộ mà tôi không thích nhất.”
“Tại sao?”
Ánh mắt Lục Cẩn Niên trở nên rời rạc. Kiều An Hảo không biết có nhìn nhầm
hay không, nhưng từ khuôn mặt không biểu cảm của anh tản mác một nỗi
niềm bi thương thoáng qua.
“Bởi vì sau bộ phim này tôi có được vinh quang tài lộc, nhưng lại mất đi người quan trọng nhất đối với tôi.”
Mất đi người quan trọng nhất đối với anh ……
Kiều An Hảo nhíu mày, nhớ tới tối hôm qua ở Kim Bích Huy Hoàng khi mọi người hỏi anh thương thầm lâu như vậy sao không thổ lộ, thì anh bảo rằng muốn nhưng không thành…
Kiều An Hảo ngần ngại thoáng chốc đành hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng: “Là lúc anh quay xong ‘Nỗi nhớ triền miên’, đi tìm cô ấy bày tỏ, sau đó thất bại sao?”
Anh đi tỏ tình, nhưng chưa kịp gửi gắm lời thương thì đã mất đi tư cách yêu.
Lục Cẩn Niên tùy ý đặt tay lên đầu gối, siết chặt nắm đấm. Anh hạ rèm mắt
một hồi thật lâu, mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau một lúc, còn nói:
“Coi là vậy đi.”
Kiều An Hảo thật sự rất hiếu kỳ về biến cố giữa
anh và cô gái kia, mặc dù cô biết lắng nghe câu chuyện của họ sẽ khiến
bản thân không thoải mái, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi: “Về sau, anh và cô ấy còn liên lạc không?”
“Có một thời gian không, nhưng sau đó thì liên lạc lại.”
Câu trả lời của Lục Cẩn Niên như tàu lượn cao tốc, dd-lqd nửa đoạn đầu đưa
người ta lên cao, rồi tuột dốc thẳng xuống. Kiều An Hảo vui trộm trong
lòng khi nghe được vế đầu, nhưng liền ngay đó mất mát cô quạnh.
Hóa ra họ đã liên lạc lại với nhau… Chỉ là không biết hiện tại đã tiến
triển tới đâu? Sự nghiệp Lục Cẩn Niên thành công, còn bảnh trai hút
người như thế, cô gái kia chắc chắn sẽ không từ chối anh đâu…
Kiều An Hảo ngọ nguậy ngón tay, hoàn toàn không còn tâm trí xem ti vi. Cô
quay sang Lục Cẩn Niên, ra vẻ đùa giỡn, huơ huơ tay ủng hộ: “Tiểu thuyết và phim ảnh đều như nhau, sau chia xa sẽ là kết cục viên mãn, anh và cô ấy người có tình ắt sẽ đến được với nhau, không làm người yêu thì cũng
là vợ chồng.”
Người anh ám chỉ đó là cô, thế mà cô lại chẳng hay biết.
Nhưng từ quan điểm cái nhìn của cô, dường như cô không quan tâm người anh
thích là ai, hơn nữa dường như còn rất mong chờ anh và người khác ở
chung một chỗ.
Thoáng chốc tâm tình Lục Cẩn Niên trở nên bốc
đồng. Anh đột ngột đứng dậy muốn bỏ đi, nhưng lại nghĩ sau năm năm giao
nhau giữa đường đời, hai người luôn tỏ ra thờ ơ, đôi khi có một hai lần
hòa thuận trò chuyện nhưng rốt cuộc đến phút cuối sẽ nảy sinh bất hòa.
Chẳng lẽ lần này anh đành lòng dại dột phá vỡ bầu không khí hiếm có này
sao?
Lục Cẩn Niên siết chặt tay đè nén tâm tư, cay đắng nói: “Cô ấy đã kết hôn.”