Kiều An Hảo cơm nước xong xuôi, đổ thức ăn thừa vào túi rác đặt ở lối vào, rồi đi lên lầu.
Lục Cẩn Niên thư thái ưu nhã ngồi trên ghế sofa với chiếc laptop đặt trên đùi, hai tay thì lướt nhanh trên bàn phím.
Kiều An Hảo gõ cửa thông báo, rồi mới đi vào đặt gói thuốc đã mua lên ghế
bên cạnh Lục Cẩn Niên, chỉ vào vỉ thuốc sốt nhẹ giọng dặn: “Đây là thuốc giảm sốt. Tí nữa anh nhớ uống, bốn viên đấy.” Tiếp đó chỉ vào tuýp kem, rằng: “Cái này dùng ngoài da. Nếu anh cần, ngày mai tôi có thể giúp anh bôi thuốc, hoặc không, anh có thể tìm trợ lý.”
Lục Cẩn Niên tay đỡ chiếc máy vi tính, hơi sững một chút, sau đó gật nhẹ một cái.
Kiều An Hảo cũng gật theo, trầm mặc một hồi, rồi nói: “Giờ không còn sớm, tôi đi về trước.”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, Kiều An Hảo đợi vài giây, nói “tạm biệt”, rồi xốc túi xách bước ra khỏi phòng ngủ của forumddlqđ Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vẫn một mực ngồi trên ghế không nhúc nhích. Lúc trước anh đều ở một mình trong ngôi biệt thự này cũng không thấy cô đơn, nhưng không
biết có phải do cô ghé thăm rồi bất chợt liền ra đi, nên anh cảm giác
ngôi nhà đột nhiên trống trải đến đáng sợ hay không.
Nghe tiếng
động cơ xe truyền từ dưới lầu, Lục Cẩn Niên chuyển laptop sang bên, gấp
gáp đi tới chỗ giường tìm chiếc di động, rồi đánh một cuộc gọi ra ngoài: “Ừ, anh tạm thời đóng cổng biệt thự rồi đi đâu đó một lát, khoảng nửa
tiếng sau hẵng quay lại mở. Ừ, cám ơn.”
Cúp điện thoại, Lục Cẩn
Niên tiêu sái quay về bên ghế, nhàn nhã ngồi xuống, ôm lấy laptop tiếp
tục xử lý xấp tài liệu khẩn hôm nay của công ty.
Cứ gõ được dòng
chữ, Lục Cẩn Niên lại liếc mắt ngó màn hình điện thoại. Khi anh đưa mắt
đến lần thứ mười lăm, màn hình di động quả nhiên sáng đèn, báo có cuộc
gọi Kiều An Hảo gọi đến.
Lục Cẩn Niên không vội trả lời ngay,
vẫn thư thả đánh máy, sau đó mới từ tốn cầm lấy di động, trượt màn hình, nghe máy: “Sao thế?”
“Cổng biệt thự nhà anh đóng rồi, không có
người gác. Anh có thẻ mở cổng không?” Âm thanh mềm mại của Kiều An Hảo
qua điện thoại truyền vào tai Lục Cẩn Niên.
“Có.” Lục Cẩn
Niên ngược lại rất thành thật trả lời, rồi đứng lên vờ lục lọi tìm kiếm
một lúc, còn cố tình tạo ra vài tiếng động cho giống thật để Kiều An Hảo ở đầu dây bên kia có thể nghe thấy. Cuối cùng mới cầm tấm thẻ mở cổng
lên, trong mắt mang theo ý vị sâu xa, bịa chuyện mà mặt không đỏ thở
không gấp: “A, nhớ rồi, hai ngày trước lúc tôi thay đồ, thẻ mở cổng đã
bị rơi mất ở khách sạn chỗ đoàn phim rồi.”
“Hả?” Kiều An Hảo kêu lên: “Vậy tôi phải ra ngoài thế nào?”
Lục Cẩn Niên im lặng như đang suy nghĩ cách, sau một lúc lâu mới đưa ra lời khuyên: “Trước tiên cô cứ quay lại đi. Nếu đêm nay không đi được thì ở
lại đây.”
Kiều An Hảo không ra được khỏi khu biệt thự, nghĩ tới nghĩ lui có vẻ cũng chỉ còn cách đó, bèn “Ừ” một tiếng vào điện thoại.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng mà dứt khoát cúp điện thoại.