Sau đó cha cũng không thèm liếc anh một cái mà đi một mạch vào trong nhà, giống như đối với
ông ấy, anh chỉ là một người qua đường thôi.
Bởi vì không có ai
để ý anh bị bệnh thì có khó chịu hay không, bị thương thì có đau hay
không, cho nên ngay cả chính anh cũng cảm thấy, mình sẽ không khó chịu,
sẽ không đau.
Nhưng hiện tại, cô thế nhưng lại hỏi anh có đau hay không…
Một câu nói không có chủ ý gì, nhưng lại dễ dàng khiến tâm tình anh mềm mại hơn rất nhiều.
Kiều An Hảo hỏi xong Lục Cẩn Niên, liền vươn tay, mở chiếc túi mình mang
theo, lấy ra chai thuốc khử trùng, thuốc mỡ và cả băng vải.
Kiều
An Hảo cầm tăm bông, trước tiên nên khử trùng vết thương cho anh, có thể bởi vì đau, phía sau lưng anh giật mạnh một cái, khiến Kiều An Hảo suýt nữa làm rơi tăm bông.
Kiều An Hảo cố gắng bình tĩnh lại, nhịn
không được bèn mở miệng nói chuyện, để rời đi suy nghĩ của mình: “Bị
thương, sao lúc ấy không nói gì?”
“Cho dù không muốn để người khác biết, cũng nên tự mình đi viện kiểm tra một chút.”
“Miệng vết thương xử lý trễ như này, rất dễ nhiễm trùng.”
“Còn có, ngày hôm qua sao anh lại uống nhiều rượu như vậy, sẽ làm rách miệng vết thương…”
“Anh đã lớn như vậy, thế nào còn không biết tự chăm sóc bản thân…”
Lúc anh còn nhỏ, tính cách đã rất quái gở, không thích nói chuyện, cho nên
luôn im lặng, nhưng hiện tại, âm thanh dịu dàng của người con gái anh
yêu cứ lởn vởn bên tai.
Có thể đây là lần đầu tiên cô phải xử lý
một vết thương nghiêm trọng thế này nên hơi khiếp sợ, giọng nói ra còn
mang theo chút run rẩy, khiến âm thanh của cô càng thêm cuốn hút.
Cứ một câu lại một câu, lời cũng không lặp lại nhau, lại không có dấu hiệu dừng, nhưng vào tai anh lại không hề ầm ĩ phiền chán, ngược lại, nghe
được cô lải nhải thế này, đáy lòng còn thấy ấm áp khó nói thành lời.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, ghé vào thành giường, không hề nói gì cả, giống
như đang ngủ, nhưng khóe môi chôn ở dưới cánh tay của anh lại hơi giương lên như đang mỉm cười.
Kiều An Hảo xử lý tốt miệng vết thương
của anh xong mới từ trên người anh đi xuống, sau đó lấy một ít thuốc
tiêu viêm, mở miệng nói: “Uống vài viên tiêu viêm, sẽ nhanh khỏi hơn.”
Kiều An Hảo lấy chai nước khoáng đặt trên tủ đầu giường, dùng sức mở ra, đưa tới bên giường, sau đó mới phát hiện anh đang nhắm mắt lại, hô hấp đều
đều trầm ổn, có lẽ đã chìm vào giấc ngủ.
Lông mi anh rất dài và cong như dẻ quạt, lúc ánh sáng chiếu xuống, mờ mờ vô cùng cuốn hút.
Vẻ mặt của anh an tĩnh thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên, như đang mỉm
cười, khiến cho từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa và dịu
dàng.
Kiều An Hảo nghiêng người, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh,
nhịn không được đến gần một chút, nhẹ nhàng vụng trộm hôn môi anh. Chỉ
một chút đã khiến cô đỏ mặt rất nhanh tách ra, đặt chai nước và thuốc ở
một bên, cô lặng lẽ lấy tấm chăn mỏng đắp cho anh, rồi cầm túi của mình
nhanh chóng rời đi.
lời tác giả: tiểu An Hảo, cô cũng dám hôn trộm Lục Ảnh đế của ta, buông lão công của ta ra, để ta thay thế!