Lục Cẩn Niên lần nữa
bị thua, không đợi mọi người mở miệng nhắc nhở phạt rượu, liền tự giác
bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. Khi anh đặt ly xuống và nhấc ly thứ hai lên, thì nghe được có người đặt câu hỏi ấy, cánh tay
bất chợt khựng lại.
Không khí trong phòng bắt đầu lại được khuấy động.
“Đúng rồi, hỏi cả nửa ngày trời, còn chưa biết người Lục ảnh đế thích là ai.”
“Nếu Lục ảnh đế không muốn nói tên, lấy hình cho chúng tôi xem cũng được.”
“Đúng đúng đúng, nếu đã lọt vào mắt Lục ảnh đế, nhan sắc cô gái kia tuyệt đối cũng không tệ phải không!”
Lục Cẩn Niên nghe mọi người anh một lời tôi một câu, vẻ mặt bình thản không lộ ra bất kỳ kẽ hở, anh nâng ly thứ hai lên, nghễnh đầu ừng ực rót hết
vào bụng.
Một dòng chất lỏng màu đỏ từ khóe môi anh chảy dài xuống cổ, trượt vào trong áo.
Hình ảnh cực kỳ quyến rũ.
Lục Cẩn Niên buông ly thứ hai, không dừng lại bưng tiếp ly thứ ba, vẫn như
cũ không chớp mắt uống một hơi cạn sạch. Sau đó anh cầm ly rượu, nhìn
một vòng những con người trong phòng đều đang đợi câu trả lời thật của
mình, mắt khẽ chớp, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ hát cho mọi người một bài.”
Chung tay ném đá các trang copy không xin phép truyện dịch của thớt trên l-quý-đôn.
Mọi người thất vọng thở dài đứng lên. Ngay tại điểm mấu chốt, anh đã bỏ qua trả lời thật, mà chọn mạo hiểm!
Lục Cẩn Niên từ tốn đứng lên khỏi ghế salon, đi tới trước màn hình chọn bài hát ktv. Khi anh theo thói quen đưa tay phải ra nhấn chọn bài, động tác chợt cứng đờ, bèn đổi sang tay trái, tay kia nhẹ nhàng nắm mở vài cái.
Căn phòng lập tức yên ắng, nhường chỗ cho tiếng nhạc dịu vang lên.
Lục Cẩn Niên không thích hát, bài hát được cũng không nhiều, trong đó có
quốc ca là có thể hát hoàn chỉnh. Chắc hẳn hiện tại anh sẽ chọn ca khúc
có thể hát được đến nơi đến chốn.
Bài này là nhạc phim trong một bộ bốn năm trước anh tham gia diễn xuất.
Bài hát này được khắc sâu vào tâm khảm của anh, bởi vì lời bài hát chính là những lời anh muốn nói với Kiều An Hảo.
Bài này khúc nhạc dạo không dài, cũng không tính là bản “hit”, vì vậy mọi
người không tài nào nhớ ra được đấy là bài gì, mãi cho đến khi trên màn
ảnh hiện lên dòng chữ “???” (@Mèo: lại tới tiết mục đoán tên bài hát nè, bật mí tên ca sĩ là Trang Tâm Nghiên nghên 🙂 )
Chế độ chọn là hình thức hát đệm, nên khi lời bài hát phát sáng thì chỉ có âm thanh tao nhã của Lục Cẩn Niên vang lên.
“Nói thì dễ nhưng muốn quên một người chưa bao giờ là dễ dàng. Không oán trách em, điều đó anh không làm được.”
“Yêu em nhiều sâu tận đáy đại dương, yêu thật lòng cũng chẳng ai sánh được. Nhưng như thế em cũng không để ý.”
Trên thực tế, ở đây có vài người quen biết Lục Cẩn Niên đã lâu, nhưng lại chưa từng nghe qua anh hát.
Ngày thường anh luôn mang bộ mặt lạnh nhạt xa lánh, thật khó khiến người
khác tin rằng anh có thể hát một bản ballad êm tai thâm tình đến vậy.
Trong nháy mắt, trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hát của anh đang vờn quanh.
“Nhớ em, không phải là lý do rỗng tuếch, mà nó là cảm xúc chân thật không gian dối, dám một mình chống lại cả thế giới.”
“Vì em, anh có thể chịu mọi ủy khuất. Vì em, anh sẵn sàng chịu mọi đắng cay.”
Tức khắc trong đầu Lục Cẩn Niên hiện ra khoảng thời gian trước đây, anh vì
để có thể cùng cô vào chung một trường cấp ba, vào ba tháng hè sau khi
tốt nghiệp, anh đã bất chấp cái nắng oi ả ngày hè đi làm thuê ở công
trường.