Anh rời khỏi tiệc
sinh nhật của Tống Tương Tư sớm, thật ra, là vì cái cô nàng Tống Tương
ấy không biết bị bệnh thần kinh gì, tự dưng chạy ra nói lảm nhảm chuyện
tâm tư thầm kín của anh, anh bị ép bí quá nên phải rút đi.
Đáy
lòng anh lúc đó đã lộn tùng phèo lên hết rồi, vừa mới ra cửa là trời đổ
mưa, cứ thế hiên ngang chạm vào nơi yếu mềm nhất của trái tim anh, sau
đó không tự chủ lái xe hướng về Cẩm Tú Viên.
Sau biến cố năm năm
đó, có vài tâm sự không dám mảy may tiết lộ, Lục Cẩn Niên không muốn trả lời câu hỏi thứ hai của Kiều An Hảo. Bởi vì đôi khi, có thể nói chuyện
với cô nhiều thêm mấy từ thôi, anh cũng cảm thấy đó là một niềm hạnh
phúc trộm được.
Lục Cẩn Niên do dự, tìm kiếm một câu trả lời rất chung chung: “Lát nữa có chút việc bận, sẽ quay về sau.”
Khoảng cách giữa hai câu chừng hơn một phút. Cho nên khi Lục Cẩn Niên bất chợt nói ra câu sau, Kiều An Hảo có chút ngạc nhiên, d`đ L`Q`Đ quay đầu lại
nhìn anh rồi mới phản ứng được rằng anh đang trả lời cho câu hỏi sau của mình, liền vội vã gật đầu bày tỏ cô đã biết rồi, một lát sau còn “Ờ”
một tiếng.
Lục Cẩn Niên đi theo con đường Kiều An Hảo hay đi
hướng về Cẩm Tú Viên. Lúc Kiều An Hảo thấy khu trung tâm mua sắm bên ven đường, biết 100 mét phía trước có một trạm tàu điện ngầm, hiện tại mới
chỉ mười giờ tối, tàu điện vẫn còn hoạt động. Lục Cẩn Niên đội mưa lớn
như vậy quay về nội thành xử lý công chuyện, lại còn rời tiệc sinh nhật
của Tống Tương Tư sớm nữa, chắc hẳn là có chuyện rất gấp. Nơi này cách
Cẩm Tú Viên còn một đoạn, nếu như đưa cô về, rồi lại vột vàng chạy đi,
không biết có làm lỡ…
Kiều An Hảo ngọ nguậy, cuối cùng vẫn mở
miệng nói với Lục Cẩn Niên: “Phía trước 100 mét có ga tàu điện ngầm, anh thả tôi xuống đó, tôi đi tàu điện về là được rồi. Anh cứ đi xử lý
chuyện của anh trước đi.”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên hơi ảm đạm, cô thật sự suy nghĩ thông tình đạt lý vì anh ư, hoặc là muốn sớm thoát khỏi anh?
Lục Cẩn Niên nắm chặt vô lăng, không phản ứng, như thể không nghe thấy lời của cô.
Nhiều khi anh đều như thế, nghe được ý muốn trốn tránh anh trong lời nói của cô, nhưng anh trực tiếp bỏ qua.
Kiều An Hảo đương nhiên biết Lục Cẩn Niên bình thường hay lơ lời cô như thế, nên cô cũng không đoán ra Lục Cẩn Niên có đồng ý với đề nghị của cô hay không. Lúc xe đi ngang qua trạm tàu điện ngầm, cô vẫn nói một câu:
“Trạm tàu điện ở đây…”
Theo sau lời nói của Kiều An Hảo, xe
chẳng những không giảm tốc độ, ngược lại còn tăng tốc, vèo một cái liền
bỏ lại trạm tàu điện phía sau