Sự thay đổi đó đã
khiến mối quan hệ đang ngày càng sát gần với nhau giữa anh và Kiều An
Hảo càng lúc càng xa, càng lúc càng xa… Xa đến nỗi bây giờ trở thành
người xa lạ.
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, chuyện năm đó vẫn chưa kịp hồi tưởng thì nơi mềm yếu nhất bên lồng ngực trái của Lục Cẩn Niên
đau âm ỉ, ngay cả chuyện bình thường như hô hấp cũng tưởng chừng quá khó khăn đối với anh.
Lục Cẩn Niên nắm chặt vô lăng, nhìn chăm chăm
cần gạt nước đang hoạt động liên tục trước mắt, thần tình căng thẳng một lúc lâu, mới nhẹ nhàng chớp động mi mắt. Mạch suy nghĩ vừa định ùa về
khung cảnh năm năm trước, thì khóe mắt anh xuyên qua màn mưa dày đặc bất chợt bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Mở tốc độ thật nhanh vượt qua bóng dáng kia, Lục Cẩn Niên cau mày, nhìn về phía sau qua kính
chiếu hậu. Kính mờ căm dưới trời mưa, nên tầm nhìn không được tốt, hình
ảnh phản chiếu bên trong cũng mơ hồ không rõ, thế nhưng Lục Cẩn Niên vẫn nhận ra đó là ai. Anh vô thức đạp phanh gấp, xe đột ngột thắng lại,
quay cửa sổ xe xuống, vươn tay lau vết nước đọng trên gương chiếu hậu,
thấy Kiều An Hảo che dù, đứng dưới trận mưa to, như là đang đợi xe taxi.
Lục Cẩn Niên nuốt một ngụm nước bọt, nâng cửa sổ xe lên, đánh xe quay vòng lại.
–
Kiều An Hảo và Triệu Manh vừa mới vào thành phố, Triệu Manh liền nhận được
điện thoại báo trong nhà có chút việc gấp. Triệu Manh vốn định đưa Kiều
An Hảo quay về Cẩm Tú Viên, rồi mới đi xử lý chuyện trong nhà. Kiều An
Hảo thấy trời còn sớm, nghĩ tới dù có quay về Cẩm Tú Viên cũng là một
mình đối mặt với phòng ngủ trống rỗng d.đ.l.q.đ, vì vậy liền để Triệu
Manh lái xe của cô đi giải quyết chuyện, còn bản thân cô thì xuống xe
nơi gần khu trung tâm.
Lúc Kiều An Hảo vào shopping thì trời chỉ
mới chạng vạng, chưa có mưa. Cô đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, rồi lên khu food court ở tầng trên cùng tìm đại một quầy ăn cơm tối.
Ăn xong cơm tối thì đã chín giờ rưỡi, tới giờ trung tâm đóng cửa. Kiều An
Hảo tính tiền, rồi trực tiếp đi thang máy xuống thẳng tầng trệt. Sau khi ra khỏi trung tâm, cô mới phát hiện bên ngoài đổ mưa to không biết từ
lúc nào.
Kiều An Hảo lấy dù trong túi xách, chạy đến ven đường
đợi một hồi, mãi vẫn không bắt được chiếc taxi trống nào. Vừa tính ngoắc tay, kết quả một Audi đen trực tiếp lướt qua xe taxi, giành trước một
bước dừng ngay trước mặt cô.
Mưa quá lớn, Kiều An Hảo không thấy
rõ bảng số xe. Đang định lui về sau hai bước đi ngăn đón xe taxi kia,
cửa sổ xe Audi trước mặt lại đột nhiên hạ xuống, giọng nói quen thuộc mà trong trẻo nhưng lạnh lùng kèm theo tiếng mưa gió truyền tới: “Lên xe.”
Kiều An Hảo thật không nghĩ tới đây là xe Lục Cẩn Niên, giây phút nghe giọng anh kia, cô hơi ngẩn người ra. Ngay sau đó người đàn ông trong xe không kiên nhẫn liền đẩy cửa xuống xe, sau đó cũng không bung dù, bất chấp
mưa lớn đi vòng qua xe, mở cửa chỗ ghế lái phụ, kéo cô tới, ra sức đẩy
vào trong.