Tô Tiểu Tiểu nghĩ tới cửa hàng bản thân mình dùng thiệt nhiều bạc mới mua được …
Nghĩ tới Tô Thiển Thiển, nghĩ tới Vân Thư …
Nghĩ tới kế hoạc kiếm tiền lớn của nàng …
Nàng mân mím môi, nói: “Thực sự không có. Nhưng là …”
Nàng chần chờ một chút, sau đó mới lên tiếng: “Ta còn có một số việc …”
Thượng Quan Thanh híp híp mắt: “Còn chuyện gì?”
Tô Tiểu Tiểu lại mấp máy môi, lúc trước nàng suýt đem chuyện cửa hàng quên mất, ngày hôm nay nói muốn đi mới đột nhiên nhớ tới. Sau đó Tô Tiểu Tiểu mới nghĩ tới một việc.
Chính là nàng còn không có cùng Thanh nói chuyện cửa hàng đó của nàng …
Kỳ thật nàng vẫn còn có chút lo lắng, dù sao ở cổ đại, đi làm thương nhân là chuyện thật mất mặt chồng …
Cho nên Tô Tiểu Tiểu không biết nên nói hay là không nên …
Tựa hồ nhìn ra Tô Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, Thượng Quan Thanh ôn nhu nói: “Tiểu Tiểu, ngươi muốn nói cái gì? Vô luận gặp được khó khăn gì, ta cũng sẽ giúp cho ngươi, ngươi là thê tử của ta.”
Những lời này không thể nghi ngờ chính là một nắm thuốc an thần, Tô Tiểu Tiểu mở miệng nói: “Thanh, ngươi còn nhớ lần thứ hai gặp mặt của chúng ta, lúc mà ta đang ở trong tiệm cầm đồ cầm đồ vật này nọ không?”
Thượng Quan Thanh gật gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Khụ, lúc trước không phải ngươi cũng cho ta rất nhiều bạc đúng không? Khi đó, ta đúng là lúc trộm chuồn ra cung, ta vốn nghĩ là mua một gian cửa hàng, sau đó làm một chút sinh ý nhỏ, chờ sau khi chạy ra hoàng cung, là có thể tự mình nuôi sống mình.”
Tô Tiểu Tiểu nói đến đây, giương mắt nhìn nhìn Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh cũng đang yên lặng nhìn nàng.
Nàng chẳng biết tại sao, đột nhiên sinh lòng khiếp đảm, cảm thấy nếu nói thêm gì nữa, Thanh nhất định sẽ mất hứng …
Nhưng là, vừa nghĩ tới cửa hàng đó là nàng tân tân khổ khổ có được.
Nàng lại cảm thấy không đáng.
Hôn nhân cùng sự nghiệp, cái gì nàng cũng đều mơ tưởng.
Vì thế, Tô Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói: “Thanh, ngươi không phải muốn chậm vài ngày nữa mới đi về sao? Cho nên ta muốn đi xem cửa hàng của ta, thuận tiện xử lý một chút.”
Thượng Quan Thanh trầm mặc một hồi, sau đó hắn mới cười nói: “Thì ra là thế. Xem ra, cho dù Tiểu Tiểu không có ta, cũng có thể có cuộc sống rất tốt đâu.” (vịt: ta cảm thấy có mùi giận dữ ở đây. Có nàng nào cảm thấy giống ta không???)
Tô Tiểu Tiểu nghĩ đến Thượng Quan Thanh đang khen nàng, nên cũng nói cái gì.