Thật dâm loạn! Thật quá đáng! Chậc chậc. Này có phải hay không Nhất thụ Lê Hoa áp Hải Đường trong truyền thuyết? Oa oa oa, rất kích thích. Lão nhân này cũng không sợ tinh trùng trèo lên thân. Quả nhiên nữ tử thời cổ đại này thật đáng buồn. Nếu Tô Tiểu Tiểu nàng bị một lão đầu tám mươi tuổi đè nặng, nàng nhất định sẽ đau khổ muốn chết. Trong đầu Tô Tiểu Tiểu lúc này đang tự hỏi vấn đề này, đem Lý thị cùng Tô thị còn đang quỳ trên mặt đất bỏ quên mất. Hoàng hậu nương nương im hơi lặng tiếng, tự nhiên là không người nào dám lên tiếng. Mặc dù là cha của Đoan Mộc Lang Hoàn, cũng không có lên tiếng. Hắn nghĩ là nữ nhi của hắn thay hắn kiểm tra thật kĩ hai vị thị thiếp này. Hắn nào biết đâu rằng hiện giờ trong lòng nữ nhi đang suy nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm ban đêm ở trên giường của hắn đây? Thẳng đến khi Tố Vân lôi kéo ống tay áo của Tô Tiểu Tiểu, Tô Tiểu Tiểu mới đột nhiên hoàn hồn. Nàng nói: “Hai vị di nương xin đứng lên. Lâu lắm không thấy, ta cơ hồ đều đã quên mất tướng mạo hai vị di nương.” Lúc này, mẹ Đoan Mộc Lang Hoàn cười nói: “Hoàn Nhi, làm sao ngươi có thể nhớ rõ được tướng mạo Lý thị muội muội đây? Lý thị muội muội là mấy tháng trước mới vào phủ, ngươi tự nhiên là không nhận biết.” Tô Tiểu Tiểu cũng cười. “Thì ra là thế.” Lúc này, trong lòng Tô Tiểu Tiểu càng thêm khinh bỉ cha Đoan Mộc Lang Hoàn. Ngược lại là đối với mẫu thân Đoan Mộc Lang Hoàn có vài phần đồng tình. Vừa mới xem bộ dáng nàng nói chuyện, trong ánh mắt rõ ràng mang theo vài tia chua xót cùng ghen tị. Ai. Cũng phải thôi. Nghĩ là biết, mẫu thân Đoan Mộc Lang Hoàn khẳng định đem tuổi xuân tươi đẹp nhất của mình kính dâng cho cha Đoan Mộc Lang Hoàn. Mà bây giờ hoa tàn ít bướm, lại nhìn thấy một nử tử tuổi trẻ mỹ mạo vào phủ, ngày ngày đêm đêm ở trong phòng lên đỉnh Vu Sơn mây mưa, phu quân của mình lại đối với chính mình dần dần vắng vẻ. Như vậy, có thể không ăn dấm chua có thể không ghen tị sao? Chẳng thể trách nữ tử cổ đại người người về sau đều sẽ đem tất cả tâm tư đặt ở trên người con của mình. Bởi vì phu quân của các nàng thật là làm cho người ta trái tim băng giá. Tô Tiểu Tiểu nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cũng có chút mất hứng. Nàng bỗng nhiên nghĩ đến. Nếu như sau này nàng thật sự cùng A Bạch ở cùng một chỗ, sau đó bọn họ thành thân. (*) Nhất thụ lê hoa áp hải đường: 十八新娘八十郎蒼蒼白髮對紅妝鴛鴦被裡成雙夜一樹梨花壓海棠Thập bát tân nương, bát thập lang,Thương thương bạch phát đối hồng trang.Uyên ương bị lí thành song dạ,Nhất thụ lê hoa áp hải đường.Tạm dịch thơ:Gái xoan lấy lão làm chồng,Tóc sương lại có má hồng kề bên.Chăn uyên ương ấy một đêm,Hoa lê một nhánh đè lên hải đường!Bài thơ trên là của Tô Đông Pha làm để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi. “Lê hoa” là chỉ Trương Tiên, “hải đường” là chỉ thiếu phụ 18 tuổi, mà chữ “áp” ở đây rất hay! Áp là đè lên, áp cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.Sau này, người Trung Quốc dùng câu “nhất thụ lê hoa áp hải đường” là nói uyển chuyển cái chuyện ông già lấy vợ trẻ, già chơi trống bỏi.