Đại thúc kia nhìn nhìn Tô Tiểu Tiểu, buông tiếng thở dài, nói: “Cô nương, đó là hoàng cung. Ngươi đừng tưởng là hoàng cung tốt lắm, đi vào liền không ra được. Ai, thật không rõ vì sao lại có nhiều cô nương tốt như vậy muốn chui vào cung đâu.”
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt. Nàng mới vừa định nói, vị đại thúc kia lại buông tiếng thở dài, vẻ mặt thương cảm rời đi. Tô Tiểu Tiểu mấp máy môi. Vừa rồi thấy thần sắc vị đại thúc kia, xem chừng người yêu của đại thúc này nhất định là ở trong hoàng cung. Bằng không giữa lông mày hắn làm sao có thể tang thương như vây đây? Tô Tiểu Tiểu cảm khái một phen, vội vàng thu thập tâm tình, hướng mục đích xuất phát. Kế hoạch xuất cung này thực thuận lợi, Tô Tiểu Tiểu luôn luôn cho rằng như vậy. Nhưng là thiên tính vạn tính, tính sống tính chết cũng không tính đến ông trời lại không hợp tác a. Nàng đi chưa đến một khắc Trời liền đổ mưa ầm ầm Được rồi, là đổ ầm ầm mà không phải rơi xuống. (vịt: Ý chị ý là mưa to ào ào chứ không phải mưa nhẹ nhàng)Mưa lớn làm cho không người nào có thể tưởng tượng Tô Tiểu Tiêu cảm thấy thực bi ai. Nàng khó được ăn diện trang điểm xinh đẹp như vậy, lại bị trận mưa này phá hư. Kỳ thật, phá hư không sao cả. Quan trọng là … Mưa lớn như thế, hoàn toàn không đi nổi. Ngã tư đường trống không, mọi người đểu tránh mưa dưới mái hiên. Ầm vang. Sét đánh. Sau đó, Tô Tiểu Tiểu thực bi ai phát hiện xe ngựa đi qua cũng không chịu chở người. Tô Tiểu Tiểu cắn môi, gắt gao nhìn trận mưa như trút nước này. Nàng quyết định chỉ cần không có sét đánh, nàng sẽ đi tiếp. Mưa lớn không sợ, dù sao mưa nhỏ cũng là mưa, mưa lớn cũng vẫn là mưa. Chỉ tiếc, yêu cầu thấp như vậy của Tô Tiểu Tiểu … Ông trời vẫn là không chịu buông tha nàng. Tô Tiểu Tiểu chờ nha chờ nha chờ … Đợi cho hoa cũng héo tàn … Rốt cục, sau khi hết một nén nhang, cuối cùng cũng không có sét đánh nữa, tia chớp cũng có thể nói là không có rồi. Vì thế, dưới con mắt khiếp sợ của mọi người Tô Tiểu Tiểu … Bắt đầu ở trong mưa hoa hoa lệ lệ chạy như điên. Có thể nói vạn người nhìn chăm chú nha. Mưa như trước rất lớn, Tô Tiểu Tiểu mặc dù là chạy, nhưng đến khi tới nơi thì cũng đã muộn nửa canh giờ. Trời cũng đã đen lại. Nàng nhìn chung quanh. Trong lòng có chút mất mát. A Bạch chưa có tới. Tô Tiểu Tiểu cả người đã ướt đẫm từ lâu.