– Thần y, phiền anh chờ chút, giúp tôi xem bệnh cái nhé? Tôi có nhiều tiền.
Tiết Tâm Nhân vội vàng nói.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tiết Tâm Nhân:
– Anh cho rằng trả nhiều tiền thì giỏi sao? Tôi nói đến bảy giờ ngừng thì sẽ ngừng, bây giờ tôi không có tâm tình, tôi không cần biết anh có bao nhiêu tiền.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:
– Bây giờ tôi muốn đi ăn cơm, cũng đừng làm phiền tôi, coi chừng bị ăn đòn.
Hạ Thiên nói xong lời này thì bỏ đi, Tạ Hiểu Phong tất nhiên sẽ vội vàng theo sau, Tiết Tâm Nhân muốn đuổi theo nhưng lại bị một đám người cản lại.
– Thần y nói đừng đến làm phiền.
– Để cho lão giám đốc hiểm ác này chết đi cho rồi.
– Đúng vậy, loại người như hắn còn muốn để thần y xem bệnh sao?
… ….
Tiết Tâm Nhân lúc này rất hối hận, nếu sớm biết như vậy thì hắn sẽ xếp hàng trước hoặc lợi dụng quan uy mà chiếm vị trí cao hơn, đáng tiếc là bây giờ hối hận cũng không còn kịp.
… ….
– Thiên ca, bây giờ chúng ta đi dùng cơm sao?
Tạ Hiểu Phong ôm một đống tiền đuổi theo Hạ Thiên, giữa trưa hắn đã nhịn đói, thật ra đã sớm đói meo ruột. Nhưng khi nhìn thấy nhiều tiền thì hắn như quên đói, người ta nói trong mơ có thể giải khát, hắn ôm đống tiền có thể không thấy đói.
– Không sai.
Tâm tình của Hạ Thiên là rất tốt, vì vậy hắn cũng không mắng Tạ Hiểu Phong.
– Thiên ca, vậy anh muốn đi ăn ở đâu?
Tạ Hiểu Phong hỏi:
– Phải đi khách sạn năm sao hay nhà hàng bình thường?
– Tìm một quán cơm nào đó là được, anh không có yêu cầu quá cao với ăn uống.
Hạ Thiên thuận miệng nói, đối với hắn thì ăn ở đâu cũng như nhau, hơn nữa hắn cũng có hơi đói, bận rộn cả buổi chiều, tuy chân khí tiêu hao không nhiều nhưng thể lực lại mất đi tương đối khá.
– Vâng, thiên ca, anh thích ăn những món gì? Bên kia có một quán cơm rất tốt.
Tạ Hiểu Phong suy nghĩ rồi nói.
– Được, sang bên đó dùng cơm.
Hạ Thiên thật sự không có yêu cầu gì quá cao.
Tạ Hiểu Phong đi phía trước dẫn đường, quán cơm ở phía đối diện, cả hai phải qua đường. Khi Tạ Hiểu Phong đi được vài chục mét thì cảm thấy có gì đó là lạ, hắn vội vàng dừng lại.
– Thiên ca, tiền đưa cho anh cái đã.
Tạ Hiểu Phong đưa một đống tiền cho Hạ Thiên, vừa rồi vì đi quá nhanh nen hắn cứ ôm trong tay.
Tuy Tạ Hiểu Phong là lưu manh nhưng gần đây tình hình trị an cũng không chừa người nào, hơn nưa bây giờ đã hơn bảy giờ, đường cũng hơi tối, hắn ôm một cộc tiền thì quá rêu rao. Lúc này hắn chỉ sợ mình bị cướp, như vậy sẽ mất hết tất cả mặt mũi trước Hạ Thiên.
Cũng vì vậy mà Tạ Hiểu Phong quyết định đưa tiền cho Hạ Thiên, cũng chẳng phải trốn tránh trách nhiệm, hắn cảm thấy đưa tiền vào trong tay thiên ca thì sẽ chẳng ai cướp được.
– À, được.
Hạ Thiên cũng không từ chối.
Tiền trong tay Tạ Hiểu Phong đã được chia làm hai phần, một phần là tiền lẻ, phần còn lại là những tờ một trăm đồng trở lên. Hạ Thiên chỉ nhận lấy phần tiền lớn, sau đó hắn nói với Tạ Hiểu Phong:
– Tiền lẻ bỏ đi.
– Bỏ sao?
Tạ Hiểu Phong có chút sững sờ:
– Thiên ca, sao trước đó anh không để lại cho bọn họ một ít.
– Anh chữa bệnh cho họ đã nể mặt lắm rồi, tất nhiên phải để bọn họ dốc hết tiền túi ra.
Hạ Thiên lười biếng nói, đối với hắn thì đây là vấn đề nguyên tắc, nhưng hắn cũng không thích tiền lẻ, dù có không ít tờ năm mươi đồng, nếu góp lại cũng là vài ngàn đồng.
– Số tiền này phải làm sao?
Tạ Hiểu Phong nhìn tiền lẻ trên tay, hắn có chút kích động, tiền này sẽ là của hắn sao?
Nhưng Tạ Hiểu Phong nhanh chóng thất vọng, chỉ thấy Hạ Thiên chỉ tay nói:
– Cho hắn đi.
Tạ Hiểu Phong nhìn theo tay của Hạ Thiên và thấy một tên ăn mày ngồi bên cạnh đường. Tên này tóc tai rối bù, nhìn qua có vẻ rất lớn tuổi, trước mặt có một chiếc bát sứ, bên trong có chút tiền xu và vài giờ tiền giấy, lớn nhất cũng chỉ là một đồng tiền.
Tạ Hiểu Phong không khỏi cảm thấy ghen ghét tên ăn mày, tên này đúng là may mắn. Nhưng dù ghen ghét hắn cũng không dám vi phạm lời nói của Hạ Thiên, dù trong lòng cảm thấy không nỡ nhưng vẫn tiến lên không chút do dự, hắn đổ tất cả tiền lẻ vào trong bát sứ của tên ăn mày.
Cuối cùng Tạ Hiểu Phong còn hảo tâm nhắc nhở tên ăn mày:
– Này, chỗ này không ít tiền, mau cất giữ rồi quay về, nếu không cầm nhiều sẽ bị cướp.
Tên ăn mày nghe được lời nói của Tạ Hiểu Phong thì ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy một đống tiền trước mặt thì ánh mắt đục ngầu trở nên sáng rực, hắn mở miệng dùng giọng khàn khàn nói:
– Cám ơn, cám ơn.
Tạ Hiểu Phong cũng không có hứng thú nghe những lời cảm ơn của tên ăn mày, hắn quay lại bên cạnh Hạ Thiên và cung kính nói:
– Thiên ca, em đã cho hắn.
– À, anh chia cho chú.
Hạ Thiên lại lấy ra một phần tiền mặt cho Tạ Hiểu Phong.
– Sao?
Tạ Hiểu Phong chợt sững sờ, sau đó rất vui mừng:
– Cám ơn thiên ca, cám ơn thiên ca!
Một xấp tiền dày như thế này phải hơn mười ngàn đồng, Tạ Hiểu Phong rất hưng phấn, đi theo thiên ca đúng là khó thể chê, mới được nửa ngày đã kiếm được khối tiền.
Lúc này Tạ Hiểu Phong đã không còn ghen ghét tên ăn mày kia, hắn cảm thấy mình may mắn, ném vỡ cửa kính một khu dân cư lại gặp được vị thần. Chỉ cần thiên ca tình nguyện đưa hắn theo, sợ rằng sau này hắn sẽ dễ dàng thực hiện ý tưởng.
Đúng lúc này một tên đang núp trong góc chợt phóng người lên, hắn nhanh chóng đẩy ngã tên ăn mày rồi ôm bát sứ bỏ chạy. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenngontinhaz.com
– Cướp, cướp tiền của tôi, cướp… ….
Tên ăn mày quát lớn, hắn muốn đuổi nhưng đáng tiếc là không thể, chân của hắn rõ ràng bị tàn tật.
– Này, đứng lại.
Tạ Hiểu Phong lập tức nổi giận, con bà nó thằng này là ai, cướp cũng có đạo đức nghề nghiệp chứ? Sao có thể cướp của ăn mày?
Quan trọng hơn đó là số tiền thiên ca cho tên ăn mày, sao có thể để tên khốn kia cướp đi được.
Tạ Hiểu Phong muốn chạy theo, nhưng khi vừa chạy được hai bước thì đã thấy tên cướp gào lên đau đớn rồi ngã xuống đường.
Tạ Hiểu Phong tiến lên xem xét, hắn thấy tờ một trăm đồng như lưỡi dao tiến lên cắt vào chân tên cướp, máu chảy ra đỏ ửng.
Tạ Hiểu Phong không kịp suy nghĩ, hắn cho tên cướp một đạp, sau đó lấy bát sứ quay về, đồng thời còn mắng một câu:
– Con mẹ nó, có biết xấu hổ không? Cướp của ăn mày nữa sao? Mày còn lăn lộn cái gì nữa? Sao không chết đi?