– Đội trưởng, anh không sao đấy chứ?
Một tên ngồi trên trực thăng mở miệng hỏi, người này chính là một thành viên trong nhóm bộ đội đặc chủng Hắc Báo, là thuộc hạ tâm phúc của Lý Minh Quang.
– Hừ, vẫn còn đỡ!
Lý Minh Quang cắn răng, đáng lý ra trước đó tình hình thương thế của hắn không tính là nghiêm trọng, nhưng vừa rồi hắn vừa trúng một châm của Hạ Thiên, bây giờ cảm thấy nửa người mất dần tri giác. Hơn nữa nân châm sau khi phóng vào trong người thì giống như căn bản không phát hiện ra nó nằm ở đâu, đừng nói đến chuyện lấy cây châm ra.
– Đội trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu? Đến trụ sở huấn luyện sao?
Tên thuộc hạ lại mở miệng hỏi.
Lý Minh Quang há miệng, hắn muốn nói nhưng phát hiện mình không thể làm gì được nữa. Không phải nửa người của hắn mất đi tri giác, hơn nữa toàn thân đã chết lặng, vài giây sau hắn đã mất đi ý thức, ngay cả bộ não cũng mất đi tri giác.
– Đội trưởng, đội trưởng… ….
Tên thủ hạ hét lên vài câu lo lắng, nhưng đáng tiếc là Lý Minh Quang đã không còn phản ứng, vì vậy hắn tranh thủ quay sau một tên đồng bạn đang ở phía trước lái trực thăng:
– Ngải Liên, mau, chúng ta đưa đội trưởng đến bệnh viện. Nguồn truyện: truyenngontinhaz.com
Tên Ngải Liên này cũng là thành viên nhóm bộ đội đặc chủng Hắc Báo, hắn lên tiếng:
– Vâng, Trương ca!
Lý Minh Quang dù rất tự tin với bản thân, nhưng hắn vẫn phòng ngừa chu đáo, vì vậy hắn đã bố trí cả Ngải Liên và Trương Tiểu Niên trợ giúp hành động. Trong hai người thì Ngải Liên phụ trách lái máy bay, Trương Tiểu Niên phụ trách bắn súng, sự chuẩn bị không hoàn thiện này cũng đã cứu Lý Minh Quang được một mạng, nếu không bây giờ hắn sẽ bị Hạ Thiên giày vò đến mức chết đi sống lại.
Ngải Liên nhanh chóng lái trực thăng, hắn vội vàng bay đến bệnh viện Lục Quân, trong lòng khó thể bình tĩnh. Dù thế nào hắn cũng không ngờ tên Hạ Thiên kia lợi hại như thế, ngay cả vị đội trưởng được hắn tôn thờ cũng không là gì với đối phương, không thể không khốn khổ bỏ chạy.
– Trương Ca, tên tiểu tử Hạ Thiên kia rốt cuộc là kẻ nào?
Từ vị trí này đến bệnh viện vẫn còn khá xa, Ngải Liên cũng không nhịn được phải mở miệng.
– Anh cũng không rõ, nghe nói tiểu tử này đã giết chế em trai của đội trưởng.
Trương Tiểu Niên trả lời, dù hắn là thủ hạ của Lý Minh Quang nhưng cũng chẳng phải là người của Lý gia, vì vậy hắn cũng không biết được nhều chuyện liên quan đến Lý gia.
– Cái gì?
Ngải Liên chấn động, tiểu tử này chán sống rồi sao? Ngay cả người của Lý gia cũng dám giết à?
Trương Tiểu Niên lại không nói lời nào, hắn nhìn Lý Minh Quang đang hôn mê. Tiểu tử Hạ Thiên kia rõ ràng là chán sống, đây là điều hiển nhiên, tiểu tủw này dám giết chết người của Lý gia, nếu không phải là hắn và Ngải Liên kịp xuất hiện thì sợ rằng Lý gia sẽ có hai người chết dưới tay đối phương.
– Tên khốn nạn này có thù hận gì với đội trưởng vậy nhỉ?
Ngải Liên không nhịn được phải hỏi.
Trương Tiểu Niên còn chưa kịp trả lời thì máy bay đang vững vàng chợt chấn động dữ dội, hơn nữa còn có một tiếng nổ lớn vang lên.
– Có chuyện gì?
Trương Tiểu Niên hỏi ngay.
Ngải Liên cũng đang vội vàng làm trực thăng ổn định trở lại, hắn còn chưa kịp trả lời thì trực thăng lại chấn động, lần này còn dữ dội hơn trước đó, ở phía sau trực thăng vang lên một tiếng nổ lớn.
– Gặp quỷ, tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra.
Ngải Liên không hiểu rõ tình huống, hắn vừa cố gắng lái máy bay vừa giữ bình tĩnh nói:
– Hình như trực thăng bị tấn công từ bên dưới.
– Bị tấn công từ bên dưới sao?
Trương Tiểu Niên vô thức nhìn xuống dưới, sau đó hắn chợt ngẩn ngơ, cuối cùng vẻ mặt hoàn toàn biến đổi:
– May, bay lên cao, cao hơn một chút.
Ngải Liên vội vàng bay lên trên, nhưng sau khi tiến thêm được vài chục mét thì lại bị tấn công, tất nhiên lần này sẽ nhẹ hơn hai lần trước.
– Lên đi, cao hơn chút nữa.
Trương Tiểu Niên tiếp tục hô lớn.
Trực thăng tiếp tục bay lên, sau khi được vài trăm mét thì Trương Tiểu Niên mới nói:
– Được rồi, không cần tiếp tục, cứ giữ vững độ cao này.
– Trương ca, có chuyện gì xảy ra?
Ngải Liên còn chưa hiểu rõ tình huống, hắn vừa hỏi thăm tình huống vừa không nhịn được phải nhìn xuống, sau đó chợt ngẩn ngơ và hộc ra hai chữ:
– Trời ạ.
Tuy khoảng cách khá xa nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng, dưới máy bay có một tên đang chạy như điên, người này là Hạ Thiên, rõ ràng đang chạy theo trực thăng.
Con bà nó đúng là biến thái, vừa rồi Hạ Thiên dùng đá ném máy bay, khi đó Trương Tiểu Niên nhìn thấy đã muốn mắng người. Hắn đã từng gặp qua nhiều tên biến thái nhưng chưa đến mức độ như lúc này, người ta cầm súng bắn máy bay còn có thể hiểu được, nhưng tên khốn kia trực tiếp dùng đá ném, biến thái nhất là máy bay bị ném trúng, thiếu chút nữa đã rơi.
– Đúng là khốn nạn, xem hai chân của mày lợi hại hay máy bay lợi hại.
Ngải Liên tức giận mắng một câu, hắn lái máy bay mà bị một tên chạy bộ đuổi kịp, sợ rằng sau này sẽ mất niềm tin với máy bay.
Ngải Liên suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn bắt đầu thay đổi đường đi, cố ý lựa chọn con đường bay qua những nơi nhiều chướng ngại vật, tên khốn kia có thể chạy nhanh như thế này được sao?
Nhưng vài phút sau Ngải Liên mới phát hiện ra những chướng ngại như nhà lầu nhà xưởng không có lực ảnh hưởng với Hạ Thiên, hắn chạy một đường thẳng tắp, gặp chướng ngại vật thì nhảy qua như xi nê.
– Tên khốn này còn là người sao?
Trương Tiểu Niên vẫn quan sát tình huống bên dưới, tất nhiên hắn thấy rất rõ ràng, vì vậy mà trợn mắt há mồm, không ngờ bọn họ gặp phải quái thai.
– Trương ca, nếu tiếp tục như vậy thì hắn sẽ đuổi theo chúng ta đến bệnh viện, đến khi đó chúng ta phải đáp xuống, sợ rằng… ….
Ngải Liên bắt đầu lo lắng, đến bây giờ hắn đã không tin có thể đánh bại tên biến thái kia.
– Nếu không chúng ta về trung tâm huấn luyện.
Trương Tiểu Niên suy nghĩ:
– Trong căn cứ có bác sĩ, còn có rất nhiều anh em, nếu tên khốn kia dám chạy theo thì sẽ có người thu phục, coi như giải hận cho đội trưởng.
Trụ sở huấn luyện trong miệng bọn họ chính là trụ sở của đội Hắc Báo, đội ngũ bộ đội đặc chủng này được chọn lựa rất nghiêm khắc, một số ít bộ đội đặc chủng mới được đưa vào đây huấn luyện, hợp cách mới cho gia nhập Hắc Báo.
– Vậy cũng được, Trương a, cứ theo lời anh.
Ngải Liên cũng hiểu ý kiến kia rất tốt, vì vậy hắn đổi hướng bay về phía trụ sở Hắc Báo.