Miêu Dũng vô thức nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, sau đó hắn hạ giọng nói:
– Đội trưởng, tôi tự mình tìm nhân chứng nhưng không thu hoạch gì, ông chủ quán chỉ nói nghe thấy tiếng hô cướp, cũng thấy có hai người bỏ chạy, nhưng bộ dạng hai người kia thế nào thì không biết.
Miêu Dũng dừng lại một chút rồi bổ sung:
– Tôi còn hỏi một số người khác, cũng không ai biết kẻ nào ra tay, chỉ biết là án cướp. Ngược lại có người nghị luận, nói rằng hai tên thanh niên kia không còn tiền chích hút, vì vậy ra tay với cả cảnh sát.
Vu Tiến lắc đầu, vẻ mặt hắn có chút ngưng trọng:
– Đây không phải là án cướp, bọn họ muốn giết tôi.
Miêu Dũng nghe như vậy thì vẻ mặt biến đổi:
– Đội trưởng, anh xác định sao?
– Tôi rất xác định, tuy bọn họ cướp ví của tôi nhưng tạo ra vụ cướp chỉ là biểu hiện bề ngoài mà thôi, thực tế hai tên kia chỉ hô cướp rồi lập tức dùng dao. Nếu thật sự là cướp, dưới tình huống tôi không phản kháng, sao phải ra tay?
Vu Tiến đã nhiều lần nhớ lại tình huống khi đó, cuối cùng hắn xác định đây không phải là cướp, chính là một vụ ám sát.
– Nhưng…Đội trưởng, khoảng thời gian này hình như anh không đắc tội ai thì phải, ai có cừu hận với anh, phải ép anh vào chỗ chết?
Miêu Dũng cảm thấy rất khó hiểu.
Vu Tiến không nói gì, hắn có thể đại khái đoán được là kẻ nào ra tay. Ngày hôm qua Thái Tử đột nhiên truyền lời, bắt hắn phải bắt Tôn Hinh Hinh đưa đến, nhưng cuối cùng hắn lại không đưa Tôn Hinh Hinh đến, vì vậy mà đối phương rất bất mãn. Có lẽ cuối cùng Thái Tử đã không nhịn được mà ra tay với hắn.
– Đội trưởng, có phải Thái Tử… ….
Miêu Dũng đột nhiên mở miệng hỏi.
Vu Tiến lắc đầu:
– Thôi bỏ, không cần suy đoán vô vị. Miêu Dũng, cậu tiếp tục tìm vài anh em đáng tin để điều tra, nhất định phải bắt bằng được hai tên thanh niên kia.
Tuy Vu Tiến nói như vậy nhưng đã cơ bản xác nhận chuyện lần này do Thái Tử làm ra, nhưng vấn đề là hắn không có chứng cứ. Bây giờ cơ hội duy nhất của hắn là bắt cho được hai tên thanh niên kia, để xem cả hai có khai ra kẻ chủ mưu sau lưng hay không.
– Được rồi, đội trưởng, tôi đi làm việc trước, anh nghỉ ngơi cho tốt.
Miêu Dũng gật đầu, sau đó hắn nhanh chóng cáo từ.
Không lâu sau có người tiến vào, là một người đàn ông hơn bốn mươi, đeo một cặp kính, dáng người hơi gầy, có vẻ rất nhã nhặn nhưng khí độ rất bất phàm.
Khi thấy người vào phòng thì Vu Tiến chợt lắp bắp kinh ngạc, hắn đã nghĩ sẽ xuống giường nghênh đón:
– Chủ tịch Phương, sao anh lại đến đây?
– Đừng, đừng động.
Người đén là chủ tịch huyện Lâm Giang tên là Phương Thanh Vân, tuy hắn là nhân vật số hai sau Thái Vi Dân ở Lâm Giang, nhưng thực tế cũng không có bao nhiêu dân chúng nghe qua cái tên Phương Thanh Vân. Thái Vi Dân nắm hết quyền hành, Phương Thanh Vân làm chủ tịch huyện, thực tế chỉ là bù nhìn trong mắt người khác.
Phương Thanh Vân tiến lên vài bước đè vai Vu Tiến xuống, không cho hắn ngồi dậy. Phương Thanh Vân nói:
– Thôi khỏi, bây giờ cậu là người bệnh, cần nằm nghỉ ngơi.
– Chủ tịch Phương, thật ra tôi cũng không sao.
Vu Tiến có chút cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng, thật ra hắn cũng không quá quen thuộc Phương Thanh Vân, vì vậy chủ tịch đến tận đây cũng làm hắn bất ngờ.
– Tiểu Vu, nghe nói cậu không có việc gì tôi cũng yên tâm. Ôi, huyện Lâm Giang chúng ta liên tục phát sinh những sự việc quá ác liệt, đúng là làm lòng người đau đớn.
Phương Thanh Vân có vẻ rất chua xót, đây cũng không phải là lời nói dối, những chuyện cướp bóc giết người cũng thường hay phát sinh ở huyện Lâm Giang, nhưng mỗi lần điều tra đều đi vào ngõ cụt, căn bản không tra được gì.
– Chủ tịch Phương, là tôi bất lực.
Vu Tiến rất áy náy, Lâm Giang phát sinh rất nhiều vụ án có tính chất ác liệt nhưng không thể phá án và bắt giam, hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tất nhiên khó tránh khỏi liên quan.
– Tiểu Vu, tôi biết rõ, đây không phải là lỗi của cậu.
Phương Thanh Vân lắc đầu:
– Cậu là cảnh sát hình sự vĩ đại nhưng luôn gặp phải lực cản, thường không thể phát huy năng lực và tài hoa. Nếu muốn nói sai thì cũng là tôi sai, thân là chủ tịch nhưng không thể tạo ra hoàn cảnh thích hợp.
– Chủ tịch Phương, sao có thể trách anh được?
Vu Tiến vội vàng nói.
Phương Thanh Vân khẽ thở dài:
– Tiểu Vu, huyện Lâm Giang đã bị bóng đen bao quanh và không nhìn thấy mặt trời, tôi có trách nhiệm cho mọi người được nhìn thấy ánh sáng công lý, tôi cần cậu hỗ trợ.
Vu Tiến không khỏi ngẩn ngơ:
– Chủ tịch Phương, anh…Anh muốn tôi trợ giúp điều gì?
– Rất đơn giản, cậu nhanh chóng khỏi bệnh, sau đó tập kích bắt hung thủ.
Phương Thanh Vân nói.
– Chủ tịch Phương, anh yên tâm, ngày mai tôi có thể xuất viện, tôi nhất định sẽ nhanh chóng bắt được hung thủ.
Vu Tiến vội vàng đảm bảo.
– Được rồi, việc này nhớ phải nắm chặt.
Phương Thanh Vân gật đầu, hắn đưa cho Vu Tiến một danh thiếp, bên trên có một dãy số:
– Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, máy mở hai mươi bốn tiếng trong ngày, nếu cậu gặp phải khó khăn thì có thể điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.
– Vâng.
Vu Tiến có chút kích động.
– Tôi còn một hội nghị quan trọng, sẽ không ở đây lâu, cậu nên bảo dưỡng cho tốt, nhanh chóng lành bệnh.
Phương Thanh Vân vỗ võ vai Vu Tiến, sau đó hắn đứng lên đi ra ngoài.
– Chủ tịch Phương, anh đi thong thả.
Mãi đến khi Phương Thanh Vân rời khỏi phòng bệnh thì Vu Tiến vẫn rất kích động, đúng là không dễ dàng, sau hai năm, cuối cùng cũng có lãnh đạo tình nguyện giúp đỡ hắn.
Tuy Vu Tiến biết Phương Thanh Vân giúp đỡ vì có mục đích, nhưng điều này không quan trọng. Tuy địa phương này Thái Vi Dân một tay che trời, nhưng Phương Thanh Vân dù sao cũng là một chủ tịch huyện, không thể không có chút thực lực. Nếu có được sự hỗ trợ của Phương Thanh Vân, sau này Vu Tiến điều tra án sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại truyenngontinhaz.com
Sau khi suy xét những hành động sau khi xuất viện thì điện thoại vang lên, Vu Tiến lấy ra xem, vẻ mặt lập tức có chút sợ hãi.
Vu Tiến tranh thủ nhận điện thoại, hắn cẩn thận nói:
– Cục trưởng Hào, anh tìm tôi à?
– Vu Tiến, cậu có chuyện gì xảy ra? Chuyện lớn như vậy mà không báo cáo tình huống sao?
Người ở đầu dây bên kia rất tức giận:
– Nếu không phải cậu điện thoại cho tôi, yêu cầu tôi triệu hồi cậu về, tôi còn chưa chắc đã biết cậu xảy ra chuyện.
– Cục trưởng Hồ, thật ra cũng chẳng nghiêm trọng như vậy, ngày mai tôi có thể xuất viện.
Vu Tiến vội vàng giải thích.
– Thúi lắm.
Cục trưởng Hào mắng:
– Đừng nói cho tôi biết, không gặp được thần y thì cậu đã chết. Được rồi, tôi muốn thông báo với cậu, cậu nên chuẩn bị sẵn sàng, bên tôi chuẩn bị có hành động.
– Có hành động nhanh vậy sao?
Vu Tiến chợt kinh hoàng:
– Cục trưởng Hào, bên tôi còn chưa tra ra manh mối, bây giờ hành động sợ rằng sẽ không có thu hoạch lớn, không bằng chúng ta chờ đợi thêm.
– Còn chờ thì chết hết sao?
Cục trưởng Hào tức giận nói:
– Cậu đã điều tra hai năm, cũng không tra ra được, dù đợi thêm hai năm thì phải làm sao? Được rồi, tôi đã có quyết định, điện thoại của cậu nên mở máy bất cứ lúc nào, tôi sẽ đích thân đưa người qua, đến lúc đó chỉ cần cậu dẫn đường là được.
Cục trưởng Hào không đợi Vu Tiến kịp đáp lời mà cúp máy, khoảnh khắc này Vu Tiến chợt ngây ngốc.
… ….
Thái Tử Cung.
Thái Bằng Trình nhìn chằm chằm vào gương mặt vẫn còn dấu tay của Lưu Thái Hà, vẻ mặt hắn rất âm trầm. Người nào trong huyện Lâm Giang cũng biết Lưu Thái Hà là phụ nữ của Thái Bằng Trình hắn, đánh Lưu Thái Hà thì chẳng khác nào đánh vào mặt hắn. Đây rõ ràng là khiêu khích lớn nhất mà bao năm qua hắn chưa từng gặp phải.
– Em bị người ta cởi quần áo sao?
Thái Bằng Trình đột nhiên mở miệng, giọng điệu rất lạnh.
– Bằng Trình, em…Em bị con đàn bà kia chĩa súng vào đầu, không còn cách nào khác, vì vậy… ….
Vẻ mặt Lưu Thái Hà rất sợ hãi, nàng vội vàng giải thích.
Thái Bằng Trình đột nhiên lộ ra nụ cười, giọng điệu của hắn rất dịu dàng:
– Được rồi, đừng căng thẳng, anh không trách em, dưới tình huống đó em bảo vệ tính mạng là đúng, giữ lại tính mạng sẽ có lúc báo thù, chỉ cần còn sống là tốt.
Thái Bằng Trình vươn tay vuốt mặt Lưu Thái Hà, hắn tiếp tục dùng giọng dịu dàng nói:
– Thái Hà, nhớ kỹ lời anh, sau này gặp phải tình huống nào thì bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
– Bằng Trình, anh thật tốt với em.
Lưu Thái Hà bổ nhào vào lòng Thái Bằng Trình, vẻ mặt dạt dào hạnh phúc.
– Gần đây trong huyện không quá yên ổn, em phải chú ý một chút, còn Tôn Hinh Hinh kia, anh đang nhờ bạn ở Giang Hải điều tra tình huống, em tạm thời đừng xen vào.
Thái Bằng Trình ôm Lưu Thái Hà đặt lên đùi, hắn dùng giọng dịu dàng nói.
– Vâng, em hiểu.
Lưu Thái Hà khẽ gật đầu.
– Nghe nói Vu Tiến đã tỉnh, em xử lý hai tên kia đi, để phòng ngừa hậu hoạn.
Thái Bằng Trình còn nói.
– Em đã cho người đi làm.
Lưu Thái Hà khẽ nói:
– Bằng Trình, anh yên tâm, dù có gì em cũng sẽ không để ảnh hưởng đến anh.
– Yên tâm đi, không có gì xảy ra đâu.
Thái Bằng Trình cười nhạt một tiếng:
– Kẻ nào muốn chúng ta gặp phải chuyện không may, trước tiên hắn phải gặp chuyện không may trước cái đã.
– Vâng.
Lưu Thái Hà khẽ gật đầu.
… ….
Phân cục công an quận Đông thành phố Giang Hải.
Tinh thần của Lãnh Băng Băng không được tốt lắm, cũng không biết vì sao mà tối qua đến nay nàng luôn cảm thấy trống vắng, vì vậy tối qua không ngủ ngon giấc. Bây giờ tất nhiên nàng cũng không có tinh thần, cũng may nàng là phó cục trưởng, không cần tự mình điều tra án, vì vậy nàng mệt mỏi trộm nằm trong phòng làm việc, cũng không ai làm gì được.
Nhưng khi Lãnh Băng Băng đang nằm ngủ trên ghế thì điện thoại vang lên, nàng giật mình thức tỉnh, nàng cầm điện thoại thì thấy dãy số lạ, vì vậy không khỏi có chút thất vọng.
– Là Lãnh Băng Băng phân cục quận Đông phải không?
Lãnh Băng Băng lười biếng nhận điện thoại, bên kia truyền đến một âm thanh rất hào sảng:
– Tôi là Hào Đồ.
– Hào Đồ? Hào Đồ nào? À… ….
Lãnh Băng Băng lúc này coi như hoàn toàn thanh tỉnh:
– Ông là cục trưởng Hào sao?
– Đúng vậy, Lãnh Băng Băng, cô lập tức đến phòng họp trên tầng năm côn an tỉnh, có chuyện quan trọng.
Hào Đồ nói xong thì cúp điện thoại.
Lãnh Băng Băng có chút sững sờ, trước nay nàng và vị cục trưởng Hào kia chưa từng có quan hệ trực tiếp, bây giờ tìm nàng làm gì? Nếu nói theo lý, dù có chuyện thì cũng không điện thoại trực tiếp cho nàng mới đúng chứ