Hắn là người cảm thấy mình dư thừa trong căn phòng này, nhất là Ái Lâm, anh ta cũng không đưa ra yêu cầu gì, chỉ mảy may liếc mắt một cái tự động đi ra khỏi cửa.
“Không mời vào, tự mình ra đón?!” Người này rốt cuộc lai lịch ra sao?
Nhưng nghĩ lại tác giả vốn sẽ không để mình tự tung tự tác, bản thân mà đòi đi theo có vẻ sẽ không hay lắm. Hắn không biết cô đã nói gì với Ái Lâm nên dừng lại ở đó suy tính tình hình sau đó hỏi hệ thống
– Rốt cuộc bên đó xảy ra chuyện gì vậy?
– Không rõ, hình như vẫn còn kẻ khác đứng sau, sức mạnh cũng rất lớn, bày trận địa lớp xung quanh phạm vi, ta không rõ nội tình, có điều qua chuyện vừa rồi đủ cho thấy sự thất bại vấn đề.
– Vậy là… tốt hay xấu?
– Không biết!… Có điều ảnh hưởng cũng không nhỏ đâu, kỳ thực, nếu dự đoán ta chính xác thì người khả năng nhúng tay vào đợt này cũng từng là một tác giả.
“Từng là một tác giả?!” Cái này có vẻ khá mới mẻ, hắn nghĩ
– Quyển sách trước đó ta kêu ngươi lấy về còn nhớ không?
– Thì sao?
– “Sách Tử” lúc đầu, được coi lá thứ đồ quỷ dữ, thứ thao túng lý trí, là kế ước, là chiếm đoạt, chỉ cần nhìn vào nó, đã là phàm nhân khó cưỡng được sự khát cầu, lạc lối trong chính suy nghĩ của mình. Mạc Vy dường như sớm nhận ra sức mạnh khắc chế này, nên đã “khóa” nó trong chính tác phẩm của mình. Nhưng bởi vì thêm một thứ không phù hợp đẫn dắt cốt truyện, cô ta sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề nên trước đó cô ta sao chép một bản trong máy tính rồi kết thúc nó. “Sách Tử” biến mất trong thực tại, đan vào trong tác phẩm, kiểu này tôi phải nể cô ta.
“Sách Tử” được ghi lại trong cốt truyện không nhiều, cô ta chỉ ghi nó như là một thứ không thể tìm thấy, là thứ đồ của “hiệu trưởng”, chỉ có hiệu trưởng mới đủ quyền hạn, những thứ khác thì liên kết với nhân vật chính tựa đề.
– Khoan đã, “Sách Tử” vốn không phải vật của phàm nhân, vậy tại sao cô ta lại có nó??! Hắn nhận ra vấn đề hỏi
– Hệ Thống: Bởi vì nó đã bị lấy cắp, một trong những người được phái tới trông coi đã phản bội, hòng chiếm đoạt nó. Tuy nhiên chưa đi được xa thì lại bị một kẻ khác ám toán trốn sang nhân giới, tạm thời vẫn chưa biết danh tính.
Ngay cả kết quả điều tra cũng bị chặn kín cho thấy kẻ này lai lịch không nhỏ, sức mạnh vô cùng lớn. Sự việc ồn ào này tuyệt đối không thể đồn ra ngoài, nên cuối cùng họ cũng đành phải chấp nhận các dị bản khác nhau, với nhiều loại sức mạnh từ mọi tầng lớp, các dị bản này thường được mua bán trao đổi giống như một loại trang bị cho bản thân họ vậy.
“Sách Tử” bản thân chính là cướp đoạt, không cần nguồn cung cấp nó cũng có khả năng thao túng kẻ sở hữu cũng như con mồi, trong khi các dị bản chỉ có thể thực hiện một nửa. Tuy vậy vẫn không ai có thể đánh lại được chúng, con người dù mượn sức mạnh của chúa trời cũng khó mà đối đầu được, ngược lại nhiều người còn bán tin bán nghi vì nó.
Ác quỷ thực thế rất ghét con người, đối với họ loài người là sinh vật dối trá, chỉ có những kế ước mới có thể giằng buộc cùng tin tưởng. Họ thích những kẻ tôn sùng mình cũng như tò mò về thế giới này, trong lịch sử vua Solomon đã phản bội chúa khi triệu hồi bảy mươi hai con quỷ và điều khiển chúng. Ông ta dù quá khứ là một con người tốt đẹp đi chăng nữa bản thân ông cũng đã bị tha hóa bởi chính sự thành công, giàu có của mình. Dưới sự khôn ngoan mà chúa trời ban tặng, ông bắt đầu sợ hãi sức mạnh của chúng, vua Solomon đã yểm bùa lôi kéo cùng phong ấn chúng vào trong những hòm bằng đồng và ném xuống một hồ nước lớn. Khi người Babylon tìm thấy những cái hòm đấy, họ tưởng rằng bên trong chứa kho báu nên đã mở ra xem và đã giải phóng cho bảy mươi hai con quỷ cùng với tay sai của chúng.
– … Vậy ý ngươi nói rất có thể người đứng sau là một ác quỷ?!
– Hệ Thống: Đúng vậy! Có điều vẫn là suy đoán…
– Xem ra vẫn cần suy xét lại, nhưng ngươi có vẻ biết nhiều chuyện nhỉ?
– Hệ Thống:… Bởi vì nghe ngóng nhiều, ta đây là là giúp ký chủ một phần nhân lực a.
– Ta không biết có thể tin được ngươi không, dù sao thời buổi bây giờ kẻ ác luôn đóng trong vai người tốt.
– …. Ký chủ làm ta đau lòng quá….
– Nhưng quả thực khá nghiêm trọng, chuyện vừa rồi có vẻ là một cuộc tấn công, Mạc Vy hiện tại có sao không?
– Hệ Thống: Ta không rõ tình trạng cô ta được, tuy nhiên vẫn có thể xác định cô ta vẫn sống.
– ….
Bên kia Ái Lâm đã xuống dưới nhận người, Mỹ Ảnh vừa thấy anh giận tím mặt kể lại vụ xảy ra, cô nói người này không biết từ đâu ra moi được thông tin trong nhà uy hiếp cô thả mình. Tuy nhiên đối với người mới gặp ở tình thế này, cô lại có ý muốn lật bài, nhanh chóng trao đổi lại Ái Lâm, cô nói rằng:
– Tôi không biết anh với cô ta là loại quan hệ gì, một con hồ ly mà muốn giết người thì cũng phải xem mặt chủ là ai, giáng họa vào nhà mà vẫn còn thích múa kiếm sau lưng, anh nói xem tôi nên giải quyết như nào?!
Cụ thể là lúc gần đến đây Mỹ Ảnh thấy cô ta phát hoảng khi mình đưa cô ta tới đây, dãy đụa cùng thỏa hiệp nói:
– Đại tỷ à, tại sao lại đưa tôi sang chỗ này, không thể chỗ khác được sao?
– Mỹ Ảnh: Không thể!
– Tại sao?!
– Mỹ Ảnh: Vì lỗi của cô đủ lớn để vào chỗ này!
Vừa nói xong cô ta nhận ra điều gì đó bắt đầu nổi giận ngông cuồng nói:
– Cái gì mà là lỗi của tôi, cô dẫn tôi tới đây có mục đích gì?! Mỹ Ảnh cô, gia tộc hiện tại cô cũng không giữ nổi, xem ra hết cách tìm người chống lưng phải không?! Ái Lâm không phải là một lựa chọn tốt đâu, cô đừng tưởng mình có tư lợi gì từ hắn, hắn chỉ coi tất cả mọi người là con rối trong tay, một ngày đó hết khả năng sẽ tìm cách buông bỏ. Thả tôi ra, tôi có thể cung cấp cho cô nhiều hơn hắn!
Cô nói rất mạnh miệng, rất hay nhưng người trước mặt đen đến tật đáy nồi. Gia tộc Mỹ Ảnh vốn một gia tộc khép kín, nhất là những chuyện bên trong rất khó đào bới ra, mà chuyện lớn thì càng phải dè chừng. Lớn lên trong gia tộc cô được tuyển như một người thừa kế nhưng đằng sau toàn là những mưu toan khó lường, từ những bậc tiền bối đến những hậu bối, nhưng ở thời điểm đó cha cô, lại là người đầy tiềm năng nhất khó ai động vào. Ông ấy khiến cho những kẻ phản động lui một bước cúi đầu. Tuy vậy, cũng không được bao lâu sóng gió nổi lên ngay khi cái chết của ông được sắp đặt như một vụ tử hình định mệnh dẫn đến sự tranh chấp không mong đợi xảy ra.
Nhìn vào thời điểm hiện tại thật ảo đan xen cô sắc lạnh quay lại hỏi:
– Ai bảo với cô là tôi giữ không nổi?!
– Không phải tình hình gia tộc cô có phần biến động ư? Cô dù là tiền nhiệm nhưng cũng không tài giỏi gì, kinh nghiệm cũng không nhiều, tính ra mà nói cũng chỉ là vật thay thế tạm thời. Cô chắc cũng khá bất mãn về chuyện này, muốn tôi giúp một tay cũng không khó, chỉ cần… thả ta ra, chúng ta từ từ thương lượng lại.
– Mỹ Ảnh: Thương lượng?! Ha ha ha…
Nụ cười này nghe thôi cũng thật đáng sợ như tự giễu bản thân vậy, cô ta cũng tự hùa theo mỉm cười một chút không rõ ý tứ cho đến lúc Mỹ Ảnh nói:
– Tôi còn chưa thảm hại như cô đâu, lấy bản thân suy nghĩ lại đi, xem bản thân đứng trong tình cảnh nào rồi nói!
– Ngươi!!…. thả ta ra, ngươi sẽ hối hận, sẽ hối hận…
Cô ta không ngờ diễn biến như vậy, bản thân vẫn bị lôi đi đến đây, cô không hiểu, đã chọc người này ở điểm nào??