Y tá nói với cô: “Chuyện này để phu nhân quyết định” trên gương mặt có vẻ nghiêm trọng, sau đó đưa cho cô gói thuốc
Uống thuốc xong cô nghe thấy y tá nói phu nhân của cô sắp đến, khuyên cô nghỉ ngơi, sau đó đi mất.
Cô biết rõ nhân vật phản diện này không có đường sống, đó chính là cốt truyện cô đưa ra.
Ái Vỹ, 20 tuổi, đang là sinh viên đại học, lớn lên trong gia cảch giàu có nhưng lại không có phúc phận, cô bị ung thư não bẩm sinh, bác sĩ được mời đến đủ kiểu nhưng không như mong muốn. Cô, nếu tính đến bây giờ, phải nói còn hơn năm nữa mới chết.
Chính vì cuộc sống ngắn ngủi, mẹ của nhân vật phản diện điện hết lần này, lần khác bỏ qua cho những hành động thiếu suy nghĩ, trả thù của cô. Bà rất đau lòng khi đứa con gái bà yêu lại tự làm khổ mình, hận không thể bóp chết người tên Hắc Chính kia, mặc cho việc không phải lỗi của hắn. Nếu như biết trước, bà không để cho hai người này gặp nhau.
Bà không nói tình trạng bệnh này cho cô con gái, mỗi khi căng thẳng hay tức giận, cô đều đau đầu, đó chính là triệu chứng không thể chối cãi, nhưng vào nhưng năm gần đây, ảnh hưởng của nó càng cao, dù không làm gì nó vẫn đau.
Có thể nói rằng nhân vật phản diện này đáng thương, cô không phủ nhận tính cách con người này có phần giống cô, quá cố chấp, yêu nhân vật chính ngay từ bé, thậm chí còn hết lực muốn đính hôn với hắn. Người phía bên Hắc gia lúc đó khá thân với Ái gia, nhìn cô khá đáng yêu, làm nũng với mẹ đòi kết hôn với con trai vừa ý nói:
– Nếu cháu lớn lên xinh đẹp ta sẽ gả con trai cho!
Tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng với một đứa bé, chính là lời nói thật. Từ lúc đó cô chăm sóc bản thân mình từ một cô bé ngây thơ ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Ngoài xinh đẹp ra, cô có tài năng, có biết bao người đàn ông muốn mơ cưới một người đẹp hoàn hảo như cô còn không được..
Nhưng vì cớ gì, Hắc Chính là cự tuyệt cô, vì đứa con gái mới quen Vi Tuyết? Cô và anh, quen nhau bao lâu rồi, thứ tình cảm anh dành cho cô chỉ là bạn? Anh nói anh không yêu cô, vậy chỉ là cô đơn phương, nỗ lực một cách ngu ngốc? Từ lúc đó, cô nảy sinh lòng hận thù với người tên Vi Tuyết kia.
Đa số ý đồ hãm hại đều do cô làm, cũng tự cô gánh lấy hậu quả, người trong nhà cô không nói gì, vì sợ ảnh hưởng tới giây thần kinh nối mạng sống của cô những mà nam nhân vật chính thì không, anh thấy người yêu mình bị hãm hại đủ trò đến mắng cô, tuyệt giao với cô.
Nghe đến hai chữ tuyệt giao này cô không khỏi bi phẫn, anh làm sao biết được căn bệnh của cô, ngay từ lúc anh đi, cô gần như ngồi sụp xuống, đau đớn trong đầu, cố gắng lấy thuốc an thần ra uống. Ngày hôm đó, anh súyt giết cô.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chết, không phải do căn bệnh ung thư, là do một khẩu súng của một kẻ căm thù nhân vật chính, bắt nữ chính cùng cô. Anh vì cứu nữ chính, không kịp cứu cô, nên chết.
Nghĩ đến đây Mạc Vy thở dài, số phận con người này đúng là thảm, nhưng đó dù sao, cũng là kịch bản của cô, việc cô xuyên đến đây, quả thực nghi hữu nhưng đã đến đây rồi cũng nên thay đổi một chút!
Đợi một lát, cô thấy cánh cửa phòng mở ra, cô thấy một người ăn mặc quyền quý bước vào, cô nhìn thấy nhận ra ngay mẹ của nhân vật phản diện. Bà vừa nghe tin con gái tỉnh, từ công ty phóng đến bệnh viện, không kịp thay đồ.
Bà sinh ra, tính đã lạnh lùng, ít khi biểu lộ cảm xúc nhưng trái với gương mặt lạnh như tiền của bà, cô biết bà là người tình cảm. Người ta gọi đó là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, khá phổ biến.
Bà ngồi cạnh giường cô hỏi:
– Bây giờ con cảm thấy thế nào?
– Mạc Vy: Ổn rồi ạ!
– Bây giờ không nên lo lắng gì nhiều mai ta đưa tai xế đón con về
– Mạc Vy: Vâng!
– Ăn gì chưa?
– Mạc Vy: Chưa ạ!
– Vậy ta kêu người mang đồ ăn đến đây, đợi chút!
Nói xong bà đi ra ngoài, nhưng trên thực tế thì bà không có kêu người mua đồ ăn, mà tự tay làm từ trước, mang đến, chỉ là thân làm tác giả sao không biết, thực muốn cười trước hành động đáng yêu của người mẹ yêu con này nhưng không cười nổi vì cái gương mặt nghiêm túc nhìn mình ăn, có phần khó chịu, không được tự nhiên. Cô đại khái toàn ăn một mình, mẹ mất, cha cô ít khi về nhà, đa phần tối khuya mới về, trước đây có mẹ, không như vậy nhưng từ khi mẹ mất, ổng trầm tĩnh lên hẳn, ít nói, nhiều khi mất kiểm soát do áp lực công việc tăng, nghĩ đến đây cô lại né tránh đôi mắt nhìn vào con người trước mặt, bởi nguyên tác mà nói nhân vật này, khuôn mặt, giọng nói, tính cách được cô miêu tả y như người mẹ quá cố của cô.
Người mà khi nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng!