Cô nghĩ nên nói rõ với Hắc Chính rằng cô không có tình cảm với anh, tuy nhiên, trước khi giải quyết chuyện đó, cô cần phải để ý một tai ương khác, mang tên Vi Tuyết, nữ nhân vật chính có sức ảnh hưởng lớn.
Vi Tuyết trước đầu tiên làm việc cho Hắc Chính, được trả lương đầy đủ, tuy nhiên áp lực đè lên cô rất nhiều, cô không phải tài giỏi quá được phân công lớn mà la vừa ý Hắc Chính đi cùng, đến tận đêm về, cô rất mong người có thể lương thiện tí giảm bớt công việc, nhưng lại không ra nhẽ tăng lương để cô làm thêm. Điên rồi, cô thực sự cảm thấy không ổn tý nào, sáng sớm người đàn ông khó tính này bất cô pha nước, uống trà thì thôi, lại còn kêu cô đi cùng, hết hoạt đông này đến hoạt động khác, nói chuyện đủ kiểu lại đi làm báo, hoàn thành công tác nhân sự, lập hồ sơ các kiểu, cái cảm giác biến mình làm “Thư kí”
Này quay quẩn trong đầu suốt một thời gian. Đưa một nhân viên tạm thời làm nhiều việc như vậy, thật làm cho người khác có suy nghĩ sau
Cho đến tuần sau, cô nhận được một tin nhắn khẩn cấp gọi đến nói cha cô ngã bệnh nên lập tức xin nghỉ, lấy vé lên máy bay, bay về nước.
Có điều, cô không biết tên Hắc Chính cũng đi cùng chuyến với mình, chỉ là khác vé, cô không giàu nên chỉ lấy vé thường, còn vé của tên kia là vé Vip, ngồi khoang hạng thượng, trên tay ly nước uống, thanh tao, sang trọng. Con người chỉ nhìn từ xa cũng có thể nhận ra gương mạo hoàn hảo, mái tóc đen tuyền, tướng mạo xuất chúng không giấu nổi, thu hút không chỉ có nữ nhân, nam nhân nhìn vào cũng không khỏi ghen tị.
Hai người họ không nhìn thấy nhau, bởi vì hai thế giới khác biệt hay quan hệ mờ ảo, mong manh đã bị ai đó phá vỡ?
Đến nơi, Vi Tuyết đi thẳng đến bệnh viện, phòng cấp cứu, thấy bóng dáng quen thuộc của Lạc Phong gọi.
Nghe thấy tiếng Vi Tuyết chạy đến, cô hỏi:
– Vi Tuyết: Cha em thế nào rồi?
– Lạc Phong: Ông ấy đã quá cơn nguy kịch, chỉ là..
Thấy hình ảnh lo lắng của Lạc Phong, cô cũng không khỏi nhíu mày, linh cảm xấu.
– Lạc Phong: Tiền phí chữa bệnh khá đắt!
Thông tin này mở ra, cô câm nín, tiền cô đi du học phải góp tiền mới đi được, ngoài việc học, cô cũng phải đi làm thêm. Tiền thực sự cô có bây giờ, không đáng là bao nhiêu, cô nên làm sao?
Trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh Hắc Chính, chỉ có con người này mình quyen biết có thể vay được số tiền lớn coi như mượn tạm nhưng khi gọi điện lại không nghĩ Hắc Chính có ý khác với mình
– Vi Tuyết: B.. Bạn gái? Anh muốn tôi trở thành bạn gái anh!
– Hắc Chính: Yên tâm đi, chỉ là quãng thời gian thôi, tôi muốn cô giả làm bạn gái tôi giải quyết một số chuyện, tiền bao nhiêu tôi sẽ đưa cô, cô không cần vay loại khả năng, giao dịch như vậy được không?
Chuyện này cô cảm thấy hoang mang, nói ngắt quãng mãi không thành công, trong lúc gấp rút gật đầu đồng ý
Chính vì vậy, cô chuyển tới học ngôi trường này, cô nhớ cô cũng từng muốn tuyển vào đây, nhưng lại nghĩ không đủ khả năng, nên cô không nghĩ mình có cơ hội này, cảm thấy vô cùng tốt, cô nghĩ mình quyết định đúng, ngoài ra cô có thể gặp được Lạc Phong, coi như đỡ phần nào.
Nhưng vừa mới đến năm phút, cô đã gặp ngay đối tượng mà Hắc Chính nói cần lưu ý Ái Vỹ
Cô nhìn Ái Vỹ một lượt, rồi thốt lên tiếng ồ nhỏ, cô không nghĩ cô gái trong bản hợp đồng lại đẹp đến vậy, cô thực sự công nhận rằng, nhìn từ xa, hai người rất đẹp đôi, đúng là trai tài gái sắc. Mà.. thế quái nào tên này phũ người ta vậy, mắt tên này bị mù à? Miệng trong âm thầm thán
Cô nghĩ rằng cô gái này thật kiên cường khi theo đuổi tên khó tính này mà không sợ hãi, thật hâm mộ a.
Khi Ái Vỹ đi, Hắc Chính quay sang lườm cô, người đang ở tầm mắt xa vời nhìn lại, thực không có tí tền đồ nào kêu “Đẹp..” rồi mau chóng thu hồi miệng lưỡi
Giờ nghỉ trưa, mọi người đều đi ra ngoài ăn tưởng chừng như ông vỡ tổ kì lạ ngơ người, sau đó định chạy theo đi thì bị Hắc Chính kéo lại bảo đi cùng.
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau cùng đi vào nhà ăn cùng tiến vào căng tin, tập trung đông đủ người xem, nhìn ngó, khiến cô vô cùng xấu hổ. Bỗng, cô thấy hình ảnh quen thuộc trong đám đông, là Lạc Phong cùng với đó, xuất hiện thêm hai hình ảnh khác, đang nói chuyện, một người cô biết, đó là Ái Vỹ còn người kia không. Họ đang nói chuyện gì đó, cô không nghe thấy được, vì căng tin khá đông người, xì xào bàn tán qua lại, cô không để tâm, định tiến đến phía họ, thì bị một cánh tay kéo lại hỏi:
– Đi đâu – Hắc Chính nói cô mới bất giác dừng chân
– Vi Tuyết: Đi lấy đồ ăn
Hắc Chính mỉm cười ôn nhu nhìn cô nó
– Hôm nay em muốn ăn gì?
– Vi Tuyết:. Gì cũng được
Đây là câu trả lời trốn tránh không khác gì đập thẳng vào mặt Hắc Chính nên cũng không nhân nhượng đi đặt món, ngồi vào chỗ, cho đến lúc thức ăn đưa ra, Vi Tuyết ngỡ ngàng, cay đắng, cố lấy một gương mặt hòa nhã
– Vi Tuyết: Đây là..
– Hắc Chính: Anh nhớ em thích ăn món này, bất ngờ lắm phải không?
Nhìn hắn cười, cô nghĩ bản thân cắn vào chỗ ngữa nào đó của hắn chỉ có thể cắn răng định ăn. Nếu không nh
Bỗng giọng nói từ quen thuộc vang lên, là Lạc Phong, anh tiến bên cô hỏi:
– Giờ ăn trưa sao chỉ ăn kem thôi vậy, dù gì cũng phải ăn cơm chứ?
Cô nghe xong vui sướng gật đầu
– Vi Tuyết: Cậu nói đúng!
Cô định đứng dậy gọi thêm món thấy Hắc Chính nhíu mày, cô không dám động, theo dõi hành động tiếp theo.
Hắc Chính nhìn Lạc Phong hỏi:
– Cậu là?
– Lạc Phong: Tôi là Lạc Phong, bạn của Vi Tuyết.