Cuộc sống của bạn chỉ thật sự ý nghĩa và trọn vẹn khi bạn biết giữ gìn và nuôi dưỡng ước mơ, biết ghi nhận, biết tin vào những lời hứa

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma chương 125

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma chương 125 là một trong những tập truyện ngôn tình Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma chương 125 ngay.

  • Tác giả: Tịch Mộng
  • Tên truyện: Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
  • Số chương: 260
  • Số lượt xem: 184
Tình cảm là điều quý giá và việc chấp nhận một người đi vào cuộc đời của ta lại càng quan trọng. Vì vậy hãy cân nhắc kĩ trước khi chọn cho mình người bạn đời mới nhé! Đôi khi chỉ cần vài lý do cũng khiến mối quan hệ mới của bạn rạn nứt một cách nhanh chóng…

Nội dung truyện Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma chương 125

Sau khi Tạ Minh San chạy ra khỏi Ôn Gia, liền đi vào quán bar uống rượu, chuốt say chính mình, trong lòng luôn oán hận đối với Tạ Thiên Ngưng, càng ngày càng mãnh liệt, hận không thể đem cô lóc thành từng miếng thịt, bầm thành vạn mảnh.

Cứ tưởng rằng đoạt đi Ôn Thiếu Hoa, toàn bộ mọi thứ đã hoàn mĩ, nhưng thật không ngờ tới, Tạ Thiên Ngưng phản kích lại, làm tất cả mộng đẹp của cô đều vỡ nát, suýt nữa khiến cho cô chỉ còn hai bàn tay trắng.

Cô tuyệt đống không thể chịu thua như thế.

“Tạ Thiên Ngưng, cô không phải muốn đấu với tôi sao, tôi đây sẽ đấu với cô cho đến cùng, ngược lại tôi muốn biết, cô lợi hại đến mức nào.”

Tạ Minh San ngầm tự nói một mình, nói xong một câu liền uống hết một ly rượu, càng uống càng hận.

Bất quá đều quan trọng nhất bây giờ chính lấy được tiền của Ôn Gia, bằng không lỡ Ôn Gia thực sự phá sản, cô còn được cái gì chứ?

Ngày hôm sau, sáng sớm Tạ Thiên Ngưng , đã ăn diện ình thật xinh đẹp, dự định sẽ dùng bộ dạng hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, lấy dáng vẻ xinh đẹp mới này để nói cho cô ấy biết, cô đã không còn là Tạ Thiên Ngưng trước kia rồi.

Đinh Tiểu Nhiên nhìn thấy cô xuất hiện xinh đẹp như vậy, quả thực là trợn tròn mắt nhìn, căn bản không thể nào tin đây là cô bạn mình quen biết nhiều năm.

“Cô thật sự là Tạ Thiên Ngưng sao?”

“Mình không phải Tạ Thiên Ngưng, chẳng lẽ là cậu sao?” Khắp người Tạ Thiên Ngưng đều ăn mặc sang trọng, xoay một vòng ở trước mặt Đinh Tiểu Nhiên, có chút ít mừng thầm.

Trước kia cho tới bây cô đều không để ý đến ngoại hình của mình như thế nào, không biết xinh đẹp có thể làm cho con người vui thế.

Bất quá bây giờ hiểu rõ cũng không tính là muộn.

“Oa oa, Thiên Ngưng, gần đây cậu đi đến đâu mà lại phát tài thế, cả người trên dưới ít nhất cũng phải trên trăm vạn đó chứ, cậu trúng số sao?” Đinh Tiểu Nhiên nhìn Tạ Thiên Ngưng mấy lần, còn cho rằng bản thân mình hoa mắt đấy chứ!

“Cậu đúng là kẻ phung phí tiền, cậu thấy mình đã khi nào mua vé số chưa?”

Từ trước đến nay vận số của cô không được tốt lắm, rút thưởng chưa bao giờ trúng, cho nên cô tìm vận may đi mua giải Lục Hợp ( loại vé số độc đắc) , tất cả tiền để dành dù chỉ một hào cũng tính toán kĩ lưỡng.

“Trước đây muốn cậu dùng nhiều hơn mấy chục đồng mua quần áo, cậu cũng không chịu đồng ý, hôm nay sao lại làm mạnh đến như vậy, cái này đều là hàng hiệu, thật đúng là so với đem đốt tiền không có gì khác nhau. Thiên Ngưng, hai chúng ta là bạn tốt, cậu ở nơi nào mà kiếm được nhiều tiền thế, nói một chút ình biết đi, hoặc là mang mình cùng đi làm giàu cũng được, làm ơn đi.”

“Làm cái đầu cậu đó, mình vừa bị sa thải, hiện giờ lại không có việc làm, mang cậu đi đâu để làm giàu chứ?” Tạ Thiên Ngưng khinh thường trừng mắt nhìn cô, tức giận nói.

Đinh Tiểu Nhiên không tin, quả quyết cô vừa mới kiếm được nhiều tiền, ngay say đó bèn truy hỏi: “Thiên Ngưng, nếu cậu còn xem mình là chị em tốt, vậy thì nói ình biết đi! Mình còn tiền thuê phòng, còn một đống thẻ tín dụng chưa hoàn, kiếm được một chút tiền, để đem đi trả hết tất cả các khoản nợ chưa trả.”

“Tiểu Nhiên, cậu không phải sắp kết hôn rồi sao, sao vẫn phải tự một mình trả tiền thuê phòng chứ, chú và dì thì sao?” Tạ Thiên Ngưng nghe cô nói như thế, đột nhiện nhớ đến tình trạng của cô ấy cũng không phải khá lắm, tiện thể cũng quan tâm mọi việc một chút.

“Ba mẹ mình cũng khỏe, chỉ là lớn tuổi, không còn giống như trước kia cứ liều mạng, tiền thuê phòng đương nhiên phải là mình đi trả, nhưng dựa vào thu nhập ít ỏi của ta lúc này, căn bản là không thể được. Thiên Ngưng, chỉ sợ hôn nhân của mình cũng giống y như cậu, hóa thành bọt nước thôi.” Đinh Tiểu Nhiên mang vẻ mặt buồn khổ, tràn đầy lo lắng.

“Sao lại vậy, Điền Vĩ cũng bắt cá hai tay sao?”

“Về bắt cá hay tay không thì ta không biết, nhưng gần đây rất ít gặp hắn, lo lắng gọi điện thoại cho hắn cũng không tiếp, có đôi khi còn cúp ngay điện thoại của mình, nói là đang bận việc. Nhưng mình nghe người công ty hắn nói lại, hắn thường xuyên ra ra vào vào cùng với con gái của giám đốc công ty, quan hệ rất mờ ám, như là đang hẹn hò.”

“Tiểu Nhiên, cậu không phải đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi hả?” Tạ Thiên Ngưng lặng lẽ hỏi, không nghĩ ra hai người lại có thể gặp mặt và gặp cùng cảnh ngộ giống nhau đến vậy.

Đàn ông tốt trên thế giới, quả thực là quá ít.

“Nếu như là trước kia, mình sẽ thực rất đau lòng và rất thương tâm, nhưng mà bây giờ, mình đã thực sự mở lòng, không còn đau lòng giống như thế.” Đinh Tiểu Nhiên còn có thể cười được, hơn nữa cười rất vui vẻ.

“Vì sao?”

“Theo chuyện cậu và Ôn Thiếu Hoa, mình đã nhìn ra được rất nhiều đạo lý, chuyện hôn nhân như đồ đạc, tuyệt đối không thể tùy tiện, nếu như tùy tiện chọn, thì sẽ phải đau khổ cả đời. Nếu như Điền Vĩ có ý muốn đi chạy theo cô gái khác, mình muốn giữ thế nào cũng đều giữ không được, thay vì như thế, chẳng bằng cứ đem mọi chuyện nghĩ thoáng một chút, để cho hắn được tự do, cũng nên cho chính mình một khởi đầu mới.”

“Tiểu Nhiên, cậu so với mình phóng khoáng hơn, trước đây bị Ôn Thiếu Hoa vứt bỏ, mình dường như đau khổ đến muốn chết, căn bản không đủ sức mở lòng mình giống như cậu vậy.”

Nếu trước đây cô có thế phóng khoáng giống như Đinh Tiểu Nhiêu, có lẽ sẽ ít phải rơi nước mắt rất nhiều, ít phải đau lòng nhiều lần.

“Mình đây là hưởng theo phúc tinh của cậu đó, kỳ thực mình sớm không thích nhìn thái độ Ôn Thiếu Hoa đối với cậu, dần dần trong lòng cũng có một loại cảm giác không mấy tín nhiệm đối với đàn ông, mình cũng không sao lại thế này?”

“Năm nay cậu cũng 27 rồi, vẫn giống như cô bé nữ sinh mới hơn hai mươi, không lo hoa tàn sẽ ít bướm kéo đến là không gả đi được đó chứ?”

“Thiên Ngưng, hôm nay chúng ta đi dạo phố đi, đừng nghĩ đến bọn đàn ông nữa, đừng nói đến đề tài nhàm chán vô vị này nữa có được không? Nên nói về chuyện tốt đi, hiện giờ cậu đã phát đạt, phí tổn hôm nay, cậu trả nha.” Đinh Tiểu Nhiên kéo cánh tay Tạ Thiên Ngưng, đi đến một cửa hàng lớn, không ngờ sẽ giải quyết được những chuyện không vui.

Mặc kệ cô với Điền Vĩ cuối cùng có đi cùng một chỗ hay không, chúng ta sẽ dùng nụ cười để đối mặt hết mọi việc.

“Tiểu Nhiên, chúng ta đi vào ngân hàng một chuyến đi, cậu lấy tiền trả tiền thuê phòng, dùng thẻ tín dụng để trả nợ, sau đó chúng ta cùng đi dạo phố.” Tạ Thiên Ngưng giữ chặt cô, không muốn cô dùng nét mặt đắn đo nữa.

“Thiên Ngưng, cậu cũng không phải không biết điều kiện kinh tế hiện giờ của mình, hôm nay còn chưa tới ngày lãnh lương, căn bản không có tiền để trả, đi mau đi mau, đi vào cửa hàng nào.”

“Mình cho cậu mượn.”

“Cậu____” Đinh Tiểu Nhiên vốn định cứng rắn kéo Tạ Thiên Ngưng đi ra khỏi cửa hàng, nhưng nghe được những lời này thì ngây ra tại chỗ, sững sờ nhìn cô, quả thật là khó có thể tin được những gì đã nghe, liền hỏi lại: “Thiên Ngưng, cậu vừa nói gì?”

“Cậu thiếu bao nhiêu, mình cho cậu vay.”

Cô cũng chỉ có mình Đinh Tiểu Nhiên là bạn tốt. Những năm gần đây, bạn tốt này giúp cô không ít, cũng đến lúc cô giúp lại cô ấy rồi.

Hơn nữa Phong Khải Trạch nhiều tiền như vậy, mượn một chút cho người khác, hẳn là không có vấn đề lớn gì đâu.

“Tiền thuê phòng cộng với lãi, còn có thẻ tín dụng của mình, tối thiểu cũng phải trên trăm vạn, cậu đào đâu ra số tiền lớn thế? Theo mình biết, vài năm nay cậu dư nhiều nhất cũng chỉ khoảng mười vạn mà thôi, có khi còn không tới.”

“Đi thôi, đến ngân hàng, vừa đi mình vừa nói cho cậu biết.” Tạ Thiên Ngưng kéo Đinh Tiểu Nhiên đi về phía ngân hàng, đem chuyện cũ của mình với Phong Khải Trạch từ từ nói cho cô biết.

“Cái gì? Bạn trai bây giờ của cậu là Phong Khải Trạch? Trời ạ, khó trách cậu phất lên rồi.”

“Sao mình lại không tốt số đến thế chứ? Thiên ngưng, bây giờ cậu có tiền, vậy thì ình mượn tiền cũng không tính lãi nha.”

Dọc đường đi, đều là tiếng Đinh Tiểu Nhiên líu ra líu ríu, thán phục không ngừng, đến ngân hàng rồi mà miệng vẫn còn nói.

Người trong khu vực nghiệp vụ trong ngân hàng không tính là nhiều, nhân viên vẫn đang bận rộn làm việc.

Trong đại sảnh, Ôn Minh cùng Lâm Thục Phân ưu sầu ngồi trong đám người, trên mặt còn có chút xấu hổ, nhất là Lâm Thục Phân, cảm thấy ngồi ở khu phổ thông như vậy thật là mất mặt.

Nhân vật như bà, hẳn là phải đi khu khách quý mới đúng, nhưng an ninh không chịu cho bọn họ đi, không còn cách nà, đành phải ngồi chờ ở khu phổ thông.

“Ôn Minh, tôi thật sự là chịu không nổi nữa rồi, một phút ngồi đây là tôi cảm thấy mất mặt một phút. Mấy năm rồi, tôi còn chưa từng mất mặt như thế.” Lâm Thục Phân không nhịn được oán giận.

“Bà có cách nào để gặp chủ tịch tốt hơn sao?” Ôn Minh tức giận nói, tiếp tục ngồi chờ. Ông làm sao không cảm thấy mất mặt được, nhưng mất mặt so với sự tồn vong của Ôn thị thì chẳng đáng là gì.

Chỉ cần có thể giữ lại Ôn thị, cách gì ông cũng chịu thử.

“Chẳng lẽ không có cách khác thật sao? Hoặc chúng ta có thể tìm ngân hàng khác xin bọn họ giúp đỡ.”

“Bà nói nghe nhẹ nhàng thế, bà có biết từ năm năm trước Ôn thị đã bắt đầu lỗ, mấy năm nay không không bù lại được, là ngân hàng Thiên Tường cho Ôn thị vay, Ôn thị mỗi có thể đi tới ngày hôm nay. Nếu như không có ngân hàng Thiên Tường, Ôn thị đã phá sản từ năm năm trước rồi. Thử hỏi, bây giờ có ngân hàng nào chịu giúp đỡ một công ty năm năm rồi không thể bù lỗ không?”

“Nếu ngân hàng Thiên Tường nguyện ý chu cấp tiền không công cho Ôn thị năm năm, vì sao đột nhiên lại dừng lại? Thật sự là kì quái.” Lâm Thục Phân căn bản là không hề cảm kích ngân hàng Thiên Tường trợ giúp tài chính cho bọn họ năm năm nay, giờ trong đầu chỉ toàn là họ đột nhiên ngừng giúp đỡ Ôn thị, còn cực kì oán giận.

Ôn Minh nhìn thấy sự ích kỉ của bà, không nói gì thêm, chẳng qua là chỉ bất đắc dĩ thở dài.

Chẳng lẽ là do họ quá ích kỉ, nên ông trời mới trừng phạt họ?

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc tây trang thẳng tắp từ trong ngân hàng đi ra.

Ôn Minh nhận ra thân phận của ông ta, liền đến nghênh tiếp, cung kính nói: “Hà quản lý, xin dừng bước.”

“Các người là…?” Hà quản lý dừng bước, quay người lại nhìn hai người. Tuy thấy quen quen nhưng ấn tượng cũng không sâu, nhất thời không nhớ ra bọn họ là ai.

Lâm Thục Phân bất mãn nhưng không dám nói loạn cái gì, đành phải im lặng. Dù gì bà cũng là nhân vật có máu mặt, một cái quản lý ngân hàng lại không nhận ra bà, thật đáng giận.

Ôn Minh mặc kệ Lâm Thục Phân, thân thiện nói chuyện với Hà quản lý: “Hà quản lý, tôi là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Ôn thị, Ôn Minh.”

“Ồ, ông chính là chủ tịch của cái tập đoàn Ôn thị lỗ năm năm liền đấy à?”

“……..”

Câu này của Hà quản lý làm cho Lâm Thục Phân càng tức giận hơn nhưng không dám nói nhảm, tiếp tục im lặng.

“Hà quản lý, để ông chê cười rồi. Hôm nay tôi muốn gặp chủ tịch của các ông, phiền ông____” Ôn Minh ngượng ngùng cười. Dù cho xấu hổ nữa thì vẫn phải cười cười nói chuyện.

“Ôn chủ tịch, thật xui quá, chủ tịch đã đi Mỹ hôm qua, chắc phải nửa tháng mới về, sợ rằng ông không gặp được bà ấy rồi.”

“Vậy___vậy ông có thể cho tôi cách liên lạc với bà ấy ở Mĩ không?” Ôn Minh nặng nề hỏi, càng tuyệt vọng hơn.

Chủ tịch đi Mỹ thật, hay là từ chối không muốn gặp ông? Theo ông đoán, vế sau có vẻ có khả năng hơn.

“Xin lỗi, chuyện này tôi không quyết được.” Hà quản lý không muốn nhiều lời, liền đi ra cửa.

Ôn Minh không buông tha, đuổi theo.

Vừa lúc Tạ Thiên Ngưng và Đinh Tiểu Nhiên đẩy cửa vào, đụng mặt Hà quản lý muốn đi ra.

Hà quản lý lễ phép gật đầu ra hiểu, chào một tiếng: “Tiểu thư, xin chào.”

“Ông, chào ông.” Tạ Thiên Ngưng có chút lúng túng, cảm thấy người đàn ông này có chút quá khách khí với cô.

Nhìn cách ăn mặc của ông ta cũng không giống người bình thường, sao lại khách khí với cô như vậy?

“Tiểu thư, cô đến ngân hàng làm gì?” Hà quản lý không đi tiếp nữa, mà lễ độ hỏi thăm.

“Tôi tới giúp bạn tôi trả tiền thuê phòng, ha ha.”

“Khu khách quý trên lầu hai có thể làm ngay lập tức.”

“Ồ___” Tạ Thiên Ngưng hơi kinh ngạc, không hiểu lắm, chẳng lẽ phục vụ ở ngân hàng Thiên Tường tốt vậy sao?

Nếu như thế thì sau này cô cũng sẽ gửi tiền ở đây.

Hà quản lý không nói thêm nữa, chỉ hơi cười cười, sau đó chạy lấy người, nhưng không ai thấy sau khi ông ta đi ra khỏi cửa chính của ngân hàng thì lấy điện thoại ra ra lệnh:

“Chút nữa có cô gái tên là Tạ Thiên Ngưng cùng với bạn đến làm thủ tục, tiếp đãi ở khu khách quý, không được thất lễ.”

Tạ Thiên Ngưng không nhìn thấy Ôn Minh và Lâm Thục Phân, chỉ ngơ ngẩn nhìn hướng Hà quản lý rời đi, cảm thấy người này có chút kì quái, nhưng kì quái ở chỗ nào thì cô không nói ra được.

Trái lại Đinh Tiểu Nhiên nhìn thấy vợ chồng họ Ôn, kéo quần áo của cô một chút, nhắc nhở: “Thiên Ngưng, cậu xem phía trước là ai?”

“Ai?” Tạ Thiên Ngưng lấy lại tinh thần, nghi ngờ hỏi, hỏi xong liền nhìn rõ là ai, vẻ mặt lập tức trầm xuống, hơi mất tự nhiên, không biết đối mặt với hai người kia thế nào.

Lại là người cô không muốn gặp, thật là khó.

Lâm Thục Phân vừa thấy Tạ Thiên Ngưng, trong lòng vốn đang tức lại càng tức hơn, đến cạnh Ôn Minh, hằm hằm nhìn cô, không vui chất vấn: “Cô tới đây làm gì?”

“Tôi cùng Tiểu Nhiên đi trả tiền thuê phòng.” Tạ Thiên Ngưng trả lời thẳng, có hơi sợ giọng điệu lạnh tanh của Lâm Thục Phân.

Ôn Minh rất bất mãn với thái độ này của Lâm Thục Phân, liền trách mắng bà: “Bà không thể nói chuyện hiền hòa một xíu được sao, cứ phải nói cái kiểu này?”

“Không được, tôi vừa thấy cái người này là liền tức giận đầy người rồi, sao mà có thể nói chuyện hiền hòa với cô ta được?”

“Bà quả thật là không thể nói lý được.”

“Đúng vậy, tôi không thể nói lý được, nhưng là ai làm tôi không thể nói lý được? Là cô ta, cái đứa con gái ghê tởm này. Cô ta đã làm cho nhà chúng ta loạn cả lên, tôi dựa vào gì mà phải nói chuyện nhẹ nhàng với cô ta chứ?” Lâm Thục Phân càng nói càng lớn tiếng, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.

“Bác Lâm, cháu không hiểu rốt cuộc mình làm sai chuyện gì làm cho bác ghét cháu như vậy?” Tạ Thiên Ngưng thở dài hỏi. Trong lòng hiểu rõ, quan hệ giữa cô với Lâm Thục Phân đã không thể nào như trước được nữa rồi.

“Cô làm chuyện gì, trong lòng tự biết.”

“Cháu đã làm chuyện gì? Không phải là mang bạn trai đến tham dự hôn lễ của Ôn Thiếu Hoa, trang điểm ình xinh đẹp một chút, tìm một bạn trai xuất sắc hơn Ôn Thiếu Hoa thôi sao? Vậy thì có gì sai? Bác đừng quên, cháu bị con trai bác bỏ rơi, chẳng lẽ bác muốn cháu cả đời không lấy chồng, cô đơn nhìn con bác ngọt ngào hạnh phúc với người phụ nữ khác? Bác gái, làm người không thể quá ích kỉ như vậy, con trai bác không cần cháu, vì sao cháu không thể cùng với người đàn ông khác?” Tạ Thiên Ngưng tức giận bênh vực mình, cảm thấy lời của Lâm Thục Phân thật quá đáng.

Ôn Thiếu Hoa ích kỉ, Lâm Thục Phân cũng ích kỉ, đều là một đám ích kỉ.

“Tạ Thiên Ngưng, đây là thái độ nói chuyện với người lớn sao?” Lâm Thục Phân không tìm được gì để cãi, đành phải lấy vai vế ra đè ép.

Bà chính là không quen nhìn các loại hành động của Tạ Thiên Ngưng bây giờ.

“Bác gái, xin hỏi thái độ của cháu thế nào? Từ lúc vào cửa đến giờ, cháu chưa có chọc giận bác, mà bác mở miệng là như pháo công kích cháu, chẳng lẽ cháu phải chịu bác chỉ trích, như vậy là tôn kính bề trên sao?”

“Cô___”

Đinh Tiểu Nhiên thật sự là không nhìn nổi nữa, liền đứng ra bênh vực Tạ Thiên Ngưng: “Trưởng bối thì sao, trưởng bối thì có thể tùy tiện ức hiếp người khác à? Tất cả mọi thứ Thiên Ngưng làm cho các người mười năm nay, tôi đều nhìn rõ. Cô ấy hi sinh vì Ôn Thiếu Hoa, đó là điều rõ như ban ngày. Các người ức hiếp người thật là giỏi, có phải là nhìn thấy Thiên Ngưng không cha không mẹ, nên mới ức hiếp cô ấy như vậy phải không?”

“Ở đâu ra dã nha đầu này, khi nào thì đến phiên cô nói chuyện hả?” Lâm Thục Phân hống hách chất vấn Đinh Tiểu Nhiên, nhìn thấy cô quần áo bình thường, căn bản là không thèm để cô vào mắt.

“Tôi không phải dã nha đầu, tôi có ba, có mẹ, ba mẹ tôi còn nói đạo lý hơn các người rất nhiều. Bà đừng ở trước mặt tôi giả bộ thanh cao, từ những gì nhà họ Ôn các người làm với Thiên Ngưng, tôi có thể nhìn ra được các người chẳng thanh cao tẹo nào hết.”

“À, tôi biết cô là ai rồi, cô chính là đứa bạn duy nhất của Tạ Thiên Ngưng, Đinh Tiểu Nhiên chứ gì, quả nhiên là vật họp theo loài, không có đứa nào tốt.”

“Bà___”

Đinh Tiểu Nhiên nổi giận đùng đùng, chẳng thèm để ý đến cái gì hình tượng, liền muốn cãi nhau một hồi.

Nhưng Tạ Thiên Ngưng không cho, giữ cô lại: “Tiểu Nhiên, thôi đi, đừng cãi nhau nữa, ở đây nhiều người lắm, cãi nhau rất mất mặt.”

“Thiên Ngưng, cậu không thấy cái bà già chết dịch này quá đáng thế nào à? Dù sao hôm nay cũng đã cãi nhau rồi, dứt khoát cãi với bà ta đến long trời lở đất đi, mình không sợ mất mặt, cậu biết rồi đấy. Hơn nữa cổ họng mình lâu ngày không hoạt động, hôm nay vừa vặn vận động một chút.”

“Tiểu___” Tạ Thiên Ngưng còn muốn khuyên Đinh Tiểu Nhiên, nhưng còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.

Bà già chết dịch___từ này làm Lâm Thục Phân nghe cực kì khó chịu, giận dữ mắng: “Thật là một đứa không có giáo dục, ba mẹ cô dạy cô vậy sao?”

“Ba mẹ tôi dạy tôi rất tốt, cho tôi biết phân biệt đúng sai, lại còn để tôi biết làm người phải có lương tâm, có đạo lý. Mà tôi cũng biết bà dạy Ôn Thiếu Hoa rất tốt, cái loại đàn ông vứt đi đó, tôi đã sớm nhìn hắn không vừa mắt rồi. Thiên Ngưng vì hắn mà nỗ lực rất nhiều, hắn thì lại vỗ mông bỏ chạy với người phụ nữ khác, một chút lương tâm cũng không có, người như thế chắc chắn sẽ gặp báo ứng. Giờ thì tôi rốt cuộc biết vì sao Ôn Thiếu Hoa lại là một kẻ thối nát như vậy rồi, là vì hắn có một bà mẹ như bà.”

“Cô___”

Lâm Thục Phân còn muốn nói, nhưng Ôn Minh không cho, giữ bà lại, thấp giọng dạy dỗ: “Bà còn không ngại chưa đủ mất mặt hay sao? Ở nhà cãi vã thì không nói, đến chỗ thế này bà cũng cãi vã, bà không phải là muốn tôi tức chết mới cam lòng à?”

“Là cô ta cãi với tôi, không phải là tôi cãi với cô ta.”

“Lâm Thục Phân, năng lực đổi trắng thay đen của bà cũng thật là mạnh, ở đây nhiều ánh mắt như vậy, bà cũng có thể trợn mắt bịa đặt, bà thật sự là bẽ mặt đó. Từ khi Thiên Ngưng vào cửa đến giờ, căn bản là chẳng nói gì với bà, ngược lại bà vừa mở miệng ra là mắng người, lại còn có mặt mũi nào nói người khác cãi vã với bà, rốt cuộc bà có biết xấu hổ không?”

“Dù sao trong mắt cô tôi làm gì cũng sai, Tạ Thiên Ngưng làm gì cũng đúng, cho tới giờ cô cũng không đứng trên góc độ của tôi mà nói, cô nói gì chẳng được. hừ.” Lâm Thục Phân dùng ánh mắt cực kì oán hận trừng Tạ Thiên Ngưng một cái, sau đó trừng sang Đinh Tiểu Nhiên, rồi tức điên người rời đi, không muốn nói thêm nữa.

Tuy bà hối hận để Ôn Thiếu Hoa lấy Tạ Minh San, nhưng bà cảm thấy may mắn không để cho Tạ Thiên Ngưng vào cửa nhà họ Ôn. Nếu như cái người phụ nữ này vào cửa nhà họ Ôn, bà còn có ngày yên ổn sao?

Không sao, dù sao sau này cũng không cần phải sống cùng nhà với người phụ nữ đó nữa, bà có thể nhắm mắt làm ngơ.

Ôn Minh thở dài bất đắc dĩ, làm ngơ bà, sau đó quay qua Tạ Thiên Ngưng, thấp giọng xin lỗi: “Thiên Ngưng, con đừng so đo với bác gái của con, bà ấy dạo này toàn như thế, bác thay bà ấy nhận lỗi với con. Gần đây nhà họ Ôn xảy ra nhiều chuyện quá, tính tình của bà ấy thay đổi hẳn, cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi, hi vọng cháu có thể thông cảm.”

“Bác Ôn, đừng nói thế, hiểu lầm giữa con với bác gái chỉ sợ đã rất sâu, muốn hóa giải phải có thời gian. Kì thật cháu cũng có chỗ không đúng, không nên lúc nào cũng nói cho sướng miệng, nếu có thể nhịn một chút, chuyện cũng không đến nỗi như vậy. Cháu cũng nên nói một tiếng xin lỗi, là cháu quá lỗ mãng rồi.” Tạ Thiên Ngưng tự trách, nghĩ lại hành động của mình lúc nãy, quả thật có sai một chút.

Đinh Tiểu Nhiên vẫn luôn đứng bên cạnh, nhìn rõ ràng mọi chuyện, nghe Tạ Thiên Ngưng nói thế, trong lòng rất bất bình, khẽ oán trách: “Rõ ràng là bà ta sai, còn không biết xấu hổi nói thái độ cái gì, cắt.”

“Tiểu Nhiên, đừng nói lung tung.” Tạ Thiên Ngưng nghe cô nói, liền nhỏ giọng nhắc nhở cô.

“Mình nói sai à, vừa nãy thật sự là tức chết mình mà, rõ ràng là bà ta sai, nhưng lại nói là lỗi của chúng ta.”

“Cậu đừng nói nữa có được không?”

“Được, được, được, coi như mình chưa nói gì. Thiên Ngưng, đi thôi, chúng ta giải quyết chuyện kia trước, cậu đã nói mượn tiền ình, không được đổi ý, nói trước rồi nha, không ít tiền đâu, hơn một triệu lận đó, đi thôi.” Đinh Tiểu Nhiên vừa nói vừa lôi kéo Tạ Thiên Ngưng đi về phía quầy.

Nhưng chưa đi được vài bước đã bị Ôn Minh gọi lại: “Thiên Ngưng, chờ một chút.”

“Bác Ôn, còn chuyện gì sao?” Tạ Thiên Ngưng quay lại, lễ phép hỏi.

“Thiên Ngưng, gần đây Ôn thị gặp một chút khó khăn, cháu có thể nói thật cho bác biết là cháu giở trò trong đó không, làm cho Ôn thị lâm vào khủng hoảng?” Ôn Minh nghiêm túc hỏi, hai mắt nhìn thẳng vào mặt cô, muốn một đáp án rõ ràng.

Nếu như thật sự là cô giở trò, tin rằng chỉ cần ông khuyên nhủ vài câu là Ôn thị có thể trở lại quỹ đạo rồi.

Nhưng mọi chuyện đều không như ông dự đoán.

Tạ Thiên Ngưng nghe câu này, trong lòng như bị trùng trùng điệp điệp đả kích, trên mặt là nụ cười khổ, trào phúng hỏi: “Bác Ôn, trong mắt bác, cháu là người như vậy sao?”

Cả buổi trời, thì ra người nhà họ Ôn vẫn luôn nghi ngờ cô phá hoại Ôn thị, cô thật là một kẻ bất hạnh, sóng trước chưa yên sóng sau lại tới.

Thảo nào Lâm Thục Phân ghét cô thế, thì ra là có nguyên nhân trong đó, rất phức tạp.

“Đương nhiên bác biết cháu không phải người như thế, nhưng từ sau khi Thiếu Hoa bỏ cháu cưới Minh San, ngân hàng Thiên Tường vốn là đang giúp đỡ chúng ta đột nhiên dừng lại, làm cho Ôn thị rơi vào nguy cơ, giờ lại càng nghiêm trọng hơn, rất nhiều người đều đã rút tiền rồi, nếu không có ngân hàng Thiên Tường trợ giúp, chỉ sợ Ôn thị phải phá sản.”

“Bác Ôn, cháu không biết nguy cơ của Ôn thị cái gì, nhưng cháu có thể dùng mạng mình để thề, cháu tuyệt đối không động tay động chân cái gì với Ôn thị. Cháu chỉ là một nhân vật cực kì nhỏ bé, làm sai có bản lĩnh lớn như vậy mà lay động được tập đoàn Ôn thị, điểm này bác hẳn là rất rõ ràng.”

“Bạn trai của cháu thì sao, cậu ta không động vào à?” Ôn Minh hoài nghi nói.

“Được, giờ cháu liền cho bác câu trả lời, bác chờ đó.” Tạ Thiên Ngưng lấy điện thoại trong túi ra, lập tức gọi cho Phong Khải Trạch, trước mặt Ôn Minh hỏi rõ chuyện: “Khỉ nhỏ, anh có làm gì với tập đoàn Ôn thị, để Ôn thị khủng hoảng không?”

“Không à, được, em tin anh.”

Nói xong, cô cúp điện thoại, dùng giọng điệu cực kì khẳng định nói với Ôn Minh: “Bác Ôn, bạn trai cháu không có làm gì với Ôn thị, nên khủng hoảng của Ôn thị không có tí quan hệ gì với chúng cháu hết.”

“Lời cậu ta nói, cháu cứ vậy mà tin à, ngộ nhỡ cậu ta lừa cháu thì sao?” Ôn Minh vẫn cứ không tin.

“Người khắp thế giới này có lừa cháu, chỉ có anh ấy là không. Cháu tin anh ấy, tin tưởng tuyệt đối. Bác Ôn, bác lại lần nữa làm lòng cháu lạnh, làm lòng cháu đau, không ngờ Tạ Thiên Ngưng cháu trong mắt người nhà họ Ôn các ngươi lại là một kẻ không chịu nổi như thế. Trước kia là hoài nghi cháu đùa giỡn tâm cơ, làm bỏng Tạ Minh San, sau lại nói cháu muốn đi phá hoại hạnh phúc của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San, giờ lại xoay ra, ngay cả Ôn thị khủng hoảng cũng nghi ngờ cháu làm, trong mắt các người, có phải tất cả những chuyện xấu, đều là Tạ Thiên Ngưng cháu làm?” Tạ Thiên Ngưng bắt đầu kích động, có chút không kiềm chế được chính mình.

“Thiên Ngưng, đừng như vậy, vì loại người này mà tức giận làm gì, không đáng. Không phải cậu vừa nói mình thật thoải mái, tự tại sao, cậu muốn học mình, tự do tự tại một chút, đừng nóng giận nữa.” Đinh Tiểu Nhiên an ủi cô, cực kì lý giải được tâm tình cô lúc này.

Không ngờ người nhà họ Ôn lại ghê tởm đến vậy, làm tổn thương người khác, lại còn hùng hồn mắng mỏ, giờ lại quay ra, chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu người khác, thật sự là quá đáng.

Ôn Minh biết mình nói có mức quá đáng, nhưng đây đều là những điều trong lòng ông muốn nói, điều có thể làm bây giờ, là xin lỗi mà thôi: “Thiên Ngưng, xin lỗi, nếu như bác Ôn nói sai rồi, làm cháu khổ sở, xin cháu thứ lỗi.”

“Bác Ôn, nhà họ Ôn các người rốt cuộc còn muốn gây thêm bao nhiêu đau đớn trên người cháu nữa mới cam tâm?” Tạ Thiên Ngưng nén nước mắt, cười khổ hỏi.

“Không có chuyện này nữa, cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, bác còn có việc, bác đi trước.” Ôn Minh cảm thấy không thể nào thu hồi cục diện, liền lựa chọn rời đi, chạy trốn hết thảy.

Ông chỉ là muốn bảo trụ tập đoàn Ôn thị, chẳng lẽ là sai sao?

Tuy rằng là giờ làm tổn thương Tạ Thiên Ngưng, nhưng cuối cùng lại biết khủng khoảng của Ôn thị không có liên quan với cô, như vậy ông có thể tiết kiệm được đường vòng vèo.

Đôi khi, rõ ràng chúng ta đã tha thứ cho người ta, song lại không thể thực lòng vui vẻ, đó là bởi vì, chúng ta quên tha thứ cho bản thân mình.

Các chương truyện Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,