a.
Nếu có thể bỏ qua việc cày cuốc kiếm tiền, tôi quả thực là một kẻ rất rất lười. Sau khi nghỉ việc, phần lớn thời gian tôi đều ở nhà. Ưu tiên coi những bộ phim mà bấy lâu bận rộn chưa kịp coi tới, rồi hết ăn lại ngủ, ngủ lại ăn. Vô công rồi nghề thì thời gian sẽ thường trôi nhanh một cách bất thường.
Hai tuần liền ko bước ra khỏi khu nhà, tôi cuối cùng cũng quyết định đi dạo phố cho đầu óc bớt u ám. Mặc dù là buổi tối nhưng bạn bè thì cũng hết đứa này tới đứa kia bận, không bận người yêu thì cũng bận chồng con. Thực tế hơi khắc nghiệt nhưng ở cái tuổi này rồi nếu vẫn còn độc thân thì bạn chỉ có thể chơi một mình thôi.
Phố đi bộ tuy thoáng nhưng cũng thoang thoảng mùi yêu đương lắm, cái mùi mà chỉ những kẻ đơn phương độc mã mới ngửi được. Đáng tiếc, chúng tôi chẳng hề có hứng với cái mùi đó tẹo nào.
Mải nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi không hề để ý tới có người vốn đã đi cùng mình được một đoạn. Lúc nhận ra không khỏi hết hồn.
– Giật cả mình cái ông này.
Đối phương khẽ cười. Bao nhiêu năm rồi, cậu ấy vẫn chẳng hề thay đổi, vừa lạnh lùng vừa ấm áp, đặc biệt luôn chỉ lặng lẽ ở bên cạnh tôi, không phô trương, không ồn ào. Mối tình đầu từ mười lăm năm trước của tôi. Tự nhiên nhắc tới mười lăm năm trước tôi lại nhớ đến Huỳnh Anh, rung động đầu đời của tôi chớm nở khi ấy đồng thời lại là khởi đầu cho bi kịch cuộc đời anh.
– Đi một mình hả? Đàn ông con trai lại lang thang một mình vậy cũng được ấy hả?
– Đừng có tự hỏi tự trả lời thế nữa nha, một mình thì sao? Sắp vào hố rồi, muốn hưởng thụ không khí tự do một chút nữa không được à?
– Hử hử? Ông sắp cưới???
Lại cười. Là cậu ấy vẫn luôn điềm đạm mới thế hay bởi thực sự nụ cười ấy mang nét buồn?
– Định để gần ngày cưới mấy hôm mới chính thức mời An, mà tiện gặp ở đây thôi thì báo với An luôn vậy.
– Là sắp rồi ấy hả?
– Cuối tuần này.
– Đù má, ông là không muốn tôi đi chứ gì, mắc gì phải mời muộn thế, lỡ tôi bố trí không kịp thì sao?
Lỡ đâu tôi chưa thất nghiệp thì sao?
– Nếu An không tới, tôi có khi sẽ thấy thoải mái hơn.
Bước chân tôi bất giác chựng lại. Nhưng rồi vẫn kịp nhận ra thực sự đã quá muộn cho mối quan hệ của hai đứa một cơ hội, bước chân lại vững vàng tiếp tục.
– Thực ra tôi có hơi không ngờ là ông sẽ cưới trước ba mươi tuổi đấy.
– Ừ, có chút sự cố.
– Eo ôi, lại không ngờ nữa nhá.
– Biết sao được, em ấy giống An cái khoản chủ động kinh khủng.
Như biết mình nói lời không nên, cậu ấy liền quay mặt đi. Giống những năm tháng ấy, cứ luôn đối diện với tôi ngại ngùng như vậy. Đúng, tôi lúc nào cũng mạnh mẽ chủ động, chỉ đối với cậu ấy tôi không có đủ quyết tâm, dù rằng tôi đủ tự tin để chắc chắn cậu ấy sẽ không từ chối. Rung động khác với tình yêu, kể cả bây giờ nghe tin cậu ấy sắp sửa thuộc về người con gái khác, tôi ngoài nỗi buồn man mác thì không hề cảm giác đau lòng, không hối hận, cũng không nuối tiếc gì. Hơn mười lăm năm, đoạn tình cảm ấy mãi mãi cũng chỉ dừng ở hai chữ “cảm nắng”. Có lẽ, cậu ấy hiểu được điều đó, cho nên cũng đã im lặng, âm thầm mà cho qua.
– Còn An, chuyện đó, vẫn chưa thể dứt bỏ được à?
– …???
– Tôi có nói chuyện với Thanh.
– Con nhóc này thiệt là, bác sĩ vậy đấy, dám tiết lộ thông tin bệnh nhân.
Tôi cố gắng bình thản mà cười, nhưng có vẻ không mấy khả quan, càng cười càng thấy giả dối.
– Thanh bảo là An tự mình muốn ghi nhớ chuyện đó, nhưng mọi người đều biết như thế rất đau khổ. Ai cũng chỉ muốn An buông bỏ được mặc cảm, thoải mái nhẹ nhõm mà sống tiếp.
– Điều gì tôi muốn làm thì không ai cản được, bác sĩ còn chịu chứ ông mắc công nói chi nữa vậy.
– Ừ, An vốn đâu coi trọng tôi.
– Tôi chẳng coi trọng ai cả.
– Ngay cả bản thân An.
– Ý kiến gì?
Cậu ấy hơi nhún vai, ra bộ không còn gì để nói. Cũng đúng thôi, chính tôi từ lâu cũng bất lực với bản thân mình rồi.
Lúc tạm biệt, cậu ấy đính chính lại những lời đã nói trước đó.
– Nhớ tới nhé, tôi thực sự muốn được An chúc phúc, có như thế mới an tâm từ bỏ An.
Tôi khẽ cười, có chút chua chát. Sau bao nhiêu năm tháng, hết cả một thanh xuân, câu tỏ tình cuối cùng lại được thốt ra như một lời từ biệt, từ biệt cái tình cảm suốt bấy lâu không nỡ buông bỏ lại chẳng dám giãi bày. Vẫy tay chào cậu ấy, tôi hứa.
– Phải tới chào em dâu một tiếng chứ.
Trăm lần vạn lần cũng không tưởng tượng ra được người bị gọi thành hai tiếng “em dâu” ấy lại là tôi. Cả tôi lẫn Nam đều ngạc nhiên khó hiểu.
– A, chắc lúc đó chị cũng không để ý, hôm đám tang của ba Huỳnh Anh ấy, em là chị họ của cậu ấy. Ôi khó xử quá nhỉ, chị lại là bạn học của anh Nam, sau này xưng hô kiểu gì đây haha.
Tôi hoàn toàn không thấy mắc cười. Cùng với sự hiếu kỳ luôn không bao giờ chừa cho ai đường lui của tụi bạn xung quanh, tôi cơ hồ chưa kịp xử lý được tình huống.
– Mọi người thôi nào, nay ngày vui của tôi nhé, đừng biến An thành nhân vật chính như vậy chứ.
Tôi nhìn Nam cảm kích. Rồi như có động lực, tôi lấy lại tinh thần xoa dịu nỗi tò mò của lòng dân.
– Đã có cái gì đâu, chừng nào chính thức rồi sẽ giới thiệu với mọi người được chưa?
– Em họ của “em dâu” vậy là thân thế cũng không tầm thường ha?
Tôi thật muốn thở dài. Đáng lẽ ra chủ đề này tôi cũng sẽ được cùng tụi nó tha hồ bàn tán rồi cảm thán cho Nam thế nhưng lại câu được con cá vàng. Chứ không phải là tôi, bị mang ra tra khảo thế này.
Hơn nửa buổi tiệc, Trần Huỳnh Anh xuất hiện. Tôi nhận ra giọng anh ngay sau lưng mình, bởi bàn tôi ngồi cạnh bàn của cô dâu chú rể.
– Xin lỗi nhé, công ty đột xuất có chuyện, em tới hơi muộn.
– Giờ là người làm chuyện lớn rồi, chị không trách cậu. Đây là em họ thân thiết nhất của em, Huỳnh Anh.
– Chào em, Ly kể về em nhiều lắm, hóa ra diện mạo cũng thật ưu tú.
Sao tôi nghe cậu ấy nói câu này có chút lưu tâm. Nếu như thực sự câu ấy là vì tôi, tôi thật muốn phản bác. Nhưng có lẽ tôi nghĩ hơi nhiều thôi.
– Anh đừng nghĩ ngợi nha, cậu ta xưa nay chỉ toàn mặc vest, không phải là muốn cướp hào quang của chú rể đâu.
– Nè, chị không nói không ai nghĩ gì nhé. Ai bảo em chị đẹp trai quá chi.
– Nay mặc được cái áo phông bên trong coi như cũng có tiến bộ.
– Ủa sao các người cứ luôn thích châm chọc việc ăn mặc của tôi hả?
– À, vậy có ai đó cũng thích thế ha?
Câu này thì đích thị là có lưu tâm. Bởi tôi nhận ra được có nhiều hơn một ánh mắt đang nhìn về phía mình.
– Chị ấy là bạn học của chồng chị đấy, trái đất tròn thật mà.
Không, là ngõ hẹp mà oan gia lại cứ chui đầu vào thì đúng hơn.
– Chị phấn khích như vậy mà làm gì?
– Lại chẳng à, cậu thế mà cũng chịu qua lại với phụ nữ rồi.
Máu hủ nổi lên, tôi bất giác không nhịn được cười. Cứ như thấy tôi cười thì anh ta không yên vậy, liền lạnh nhạt buộc tội tôi.
– Làm chị mất hứng rồi, chúng em đã chia tay, là cô ấy đá.
Câu này hoàn toàn không khiến anh ta bị mất uy thế, ngược lại tôi bỗng chốc trở thành kẻ tội đồ. Cái tội lớn nhất là phá không khí ngày vui của người ta. Tôi liền quay ngay lại, kéo tay Huỳnh Anh.
– Thôi nào, ngày cưới của chị họ anh đấy, đừng ấu trĩ như thế.
Bởi trong lòng luôn có thành kiến, tôi vẫn thường xuyên dùng mấy từ không tốt đẹp gì nói về anh ta, cho nên nhất thời không nhận thức được hai tiếng “ấu trĩ” đã làm phản tác dụng.
– Cũng đâu liên quan em!
– Cũng là ngày cưới của bạn em, sao không liên quan?
– Bạn này cũng đặc biệt với em quá ha?
Một câu nói thôi đủ khiến rất nhiều người cùng chột dạ. Tôi thì có thể vờ như chẳng hề hấn, cậu ấy cũng có thể, nhưng bạn bè tôi thì không. Trước khi cô dâu thực sự mất hứng rồi ảnh hưởng tới tình cảm của Nam sau này, tôi vội vàng chuyển chủ đề.
– Anh lại nữa, anh rể mình cũng định ghen nữa à? Vì cái tính trẻ con của anh mà chị họ có thể hiểu nhầm đấy biết không?
Quả nhiên, thành công trấn an được dư luận. Có điều, thể diện của tôi thì xa vời tầm với. Một cái giá mới đắt làm sao.
Có vẻ hài lòng với tình tiết này, Trần Huỳnh Anh thôi giở trò, kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi trong ánh mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng của mọi người. Rồi nhanh lắm, mấy cái ánh mắt ấy trở nên vô cùng thiếu nghiêm túc. Tôi buộc lòng phải lên tiếng.
– Giới thiệu với mọi người, bạn trai… cũ của tôi.
– Cái con người này giận dỗi cũng thật quá đáng đi, trước mặt bạn bè phải để cho cậu ấy chút thể diện nữa chứ.
Thể diện của tôi bị anh ta đuổi đi mất, tôi việc gì phải quan tâm thể diện của anh ta. Dẫu biết dìm bạn bè trước người yêu của họ là điều tự nhiên nhưng tôi vẫn ấm ức đến cau có.
– Các chị đừng nói vậy, chắc do em không tốt thôi.
Lại tiếp tục một câu này biến tôi từ đồng minh rất nhiều sang một mình một chiến tuyến. Trong mắt đám bạn mê trai của tôi thì lúc nào trai đẹp chả vô tội, nghĩa là tội lỗi đâu từ tôi hết. Thủ đoạn ngày càng tinh vi đấy, có lời khen.
– Dù cho là em được theo đuổi nhưng cuối cùng cũng là em bị cô ấy bỏ rơi.
Tôi bực mình lườm anh ta một cái. Kể cả anh ta có nói sự thật thì vẫn mang ý công kích tôi là thế nào? Người ngoài không rõ nội tình dĩ nhiên sẽ trách tôi đầu tiên, mặc kệ cái nguyên do cho việc tôi sẵn sàng đi phũ phàng một người (thoạt nhìn) rất hoàn hảo ấy, họ vẫn sẽ trách tôi đầu tiên.
– OK OK, là tôi tệ bạc, là tôi đối xử với bạn trai tôi không ra gì. Vừa lòng mấy người chưa? Lúc mẹ nào cũng phải quan tâm tới chuyện của tôi hết.
– Thấy gớm không? Bạn trai bà mà không đẹp ai thèm quan tâm.
– Rồi nhắm lấy được lấy luôn không?
– Ừ lấy rồi sao, cho không?
– Cho đấy.
– Quá đà rồi nha em yêu.
Mặc dù lời nói thì ngọt sớt nhưng cái hành động ôm lấy cổ tôi thiếu điều muốn lấy cái mạng tôi luôn quá. Trước sự phản kháng quyết liệt của tôi, cái siết cổ ấy mới dần nới lỏng hơn, nhưng giọng điệu thì lại có chút nghiêm trọng rồi.
– Còn đem anh ra rao bán kiểu đó, dù là đùa anh cũng sẽ thực sự tức giận, biết không?
Rao bán cái gì? Rõ ràng là cho không, lấy bừa thôi.
– Em rể à, tụi này đùa hơi quá, xin lỗi nhé, đừng để bụng.
Đẩy tôi ra, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười rất quái dị.
– Em biết mà, An tuyệt đối không nỡ để em dính líu gì tới bạn bè của mình đâu.
Nghe như một lời cảnh báo. Cứ sau một lần tôi cự tuyệt anh ta lại trở nên đáng sợ thêm một lần. Bạn bè tôi làm sao có thể tưởng tượng được bản chất của con người này, lại cứ nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Cả Nam cũng vậy, cứ như thể đã trút bỏ được vướng bận, rõ ràng là ngày cưới của cậu ấy nhưng tôi lại là người được chúc phúc.
– Tôi hạnh phúc rồi, An cũng phải thật hạnh phúc nhé!
Rồi cậu ấy ôm lấy tôi, có chút chần chừ, có chút lúng túng, lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất. Lúc này cậu ấy chẳng khác gì một ông anh trai không thể chăm sóc được cho đứa em gái, lưu luyến mà không đành phải rời xa nó. Tôi thấy mình thật tệ, chỉ vì cảm xúc nửa vời của bản thân, bấy nhiêu lâu tôi đã làm khổ con người này quá nhiều. Liệu rằng tiếp sau đây có còn ai yêu thương tôi nhiều như là cậu ấy, tôi kỳ thực không hi vọng, bởi chỉ cần cô gái kia bù đắp lại khoảng trống mà cậu ấy đã ngốc nghếch dành hết ra cho tôi, tôi có trở nên như thế nào cũng không quan trọng, tôi xứng đáng bị trừng phạt. Cả cuộc đời này của tôi chỉ để làm cho những người yêu thương tôi đau khổ.