Hắn lấy ra một tờ báo, chỉ vào bức ảnh chụp mặt hắn và Nam Cung Tĩnh nói: “Vì một tờ báo này, vì một bức ảnh, bởi vì một chút chuyện như thế, ngay cả số điện thoại đó em cũng gọi đến? Nguyệt Trì Lạc em có nghĩ cho anh không? Ruốt cuộc em có để ý đến cảm nhận của anh khi nhận được cuộc điện thoại kia không? Em không có một chút tin tưởng anh? Cho đến bây giờ cũng chưa từng có. Anh làm nhiều chuyện như vậy, lại không bằng một chuyện này. A Lạc, không chỉ có em mới biết mệt mỏi, anh cũng thế.”
Nghe vậy, Nguyệt Trì Lạc có chút ngơ ngác nhìn Đông Phương Tuyết, trong lòng lạnh buốt.
Không rõ cảm giác gì.
Có chút khổ sổ, có chút cảm giác mất mát.
Bởi vì sao.
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đông Phương Tuyết, trong nháy mặt, ngực hít thở không thông giống như đau đớn xuyên qua đáy lòng.
Rất đau, rất đau, thật sự rất đau…
Đông Phương Tuyết lẳng lặng đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm làm người khác không rõ ruốt cuộc đang nghĩ gì.
Hai đôi mắt đẹp, hai loại vẻ mặt khác nhau.
Trong không trung đối diện, giao nhau, dây dưa….
Tất cả mọi lời nói đều tập trung toàn bộ ở đôi mắt.
Sau đó là một khoảng trầm mặc, so với bình thường làm cho người khác chút hít thở không thông.
Một lát sau, Nguyệt Trì Lạc có chút lạnh lùng mở miệng: “Em không quan tâm anh? A Tuyết, thì ra anh nghĩ em như vậy.”
Cô nở nụ cười, tươi rói xán lạn khiến Đông Phương Tuyết cảm thấy đau lòng.
Hắn vươn tay ra, muốn chạm vào cô, nhưng bị cô đẩy ra.
Cô nói: “Kỳ thật em tin anh, em chỉ là không yên tâm mà thôi. Sợ anh không thích cuộc sống bình thản như vậy, sợ anh sớm hay muộn gì cũng có ngày chán ngán cuộc sống như thế này. Thế giờ này quá nhiều cảm dỗ mà anh lại quá xuất sắc. Em chỉ sợ anh bị quyết rũ thôi.”