Hãy đếm tuổi của bạn bằng số bạn bè chứ không phải số năm. Hãy đếm cuộc đời bạn bằng nụ cười chứ không phải bằng nước mắt.

Cực Phẩm Thiên Vương chương 86

Cực Phẩm Thiên Vương chương 86 là một trong những tập truyện ngôn tình Cực Phẩm Thiên Vương được người hâm mô quan tâm. Đọc truyện ngôn tình Cực Phẩm Thiên Vương chương 86 ngay.

  • Tác giả: Phong Cuồng
  • Tên truyện: Cực Phẩm Thiên Vương
  • Số chương: 839
  • Số lượt xem: 232
Thế giới bạn không bước vào được thì đừng cố chen vào, làm khó người khác, lỡ dở mình, hà tất chứ?

Nội dung truyện Cực Phẩm Thiên Vương chương 86

Trần Phàm mang theo Điền Thảo đi tới cửa trường học, ba người Tiêu Phong đã ngồi trong xe BMW chờ đợi đã lâu, mà bên cạnh chiếc BMW còn ngừng một chiếc Benz màu đen, còn chiếc Maserati phong tao của Sở Qua. đang đỗ Ngay phía sau đó.
 
Mắt thấy Trần Phàm cùng Điền Thảo đi ra cửa trường, Tiêu Phong lập tức mỡ ra cửa sổ, phất phất tay:
 
– Trần Phàm, nơi này.
 
Ngay lúc Tiêu Phong phất tay, cửa xe Benz bị người mỡ ra, Dai Fu trong mái tóc dài vàng óng chậm rãi từ bên trong bước ra.
 
Lúc này Dai Fu cũng không còn mặc áo dạ hội cao quý, trên người mặc một bộ chiếc màu vàng lục đan xen bó sát người. Chiếc áo bó sát căn bàn không thể ngăn càn nổi nửa thân trên của Dai Fu, lộ ra da thịt trắng muốt trong sáng, nhất là hai xương quai xanh thật khêu gợi vô cùng hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, mà khe ngực thật sâu ờ giữa hai ngọn núi lại tràn ngập lực sát thương trí mạng đối với các nam nhân.
 
So sánh với thân trên mà nói, cách ăn mặc bên dưới của Dai Fu càng thêm sinh khí – nàng mặc một chiếc quần mỏng màu đen, chiếc quần rất ngắn, chi che được đôi mông đẹp, đôi chân thon dài thẳng tắp, phối hợp đôi giày cao gót màu đen, làm cho đôi chân càng thêm mê người.
 
Nhìn thấy Dai Fu từ trong xe bước ra, ánh mắt Tiêu Phong thiếu chút nữa muốn rụng, dù là Chu Văn cũng liên tục đỡ gọng kính, che giấu vẻ mặt trư ca.
 
– Trần Phàm.
 
Ngay sau đó, trong biểu tình khiếp sợ của đám người Tiêu Phong,
 
Dai Fu nhìn Trần Phàm vẫy vẫy tay.
 
– Tiểu Văn tử.
 
Nhìn thấy hành động của Dai Fu, nghe được tiếng gọi của nàng,
 
Tiêu Phong kích động túm lấy Chu Văn đang ngồi bên tay lái phụ, hỏi:
 
– Nữ thần đang gọi Trần Phàm?
 
Chu Văn bị hành động thình lình của Tiêu Phong làm Hoàng sợ, tức giận nói:
 
– Lỗ tai cậu điếc hay sao?
 
– Ta X, tại sao Trần Phàm cùng nữ thần nhận thức?
 
Tiêu Phong buồn bực tới cực điểm, quà thực rất bị đà kích.
 
– Buông tay.
 
Chu Văn vỗ cánh tay Tiêu Phong:
 
– Không phải nhận thức, mà là quan hệ chặt chẽ, cậu không thấy được nữ thần của cậu đang ngoắc Trần Phàm, ý bào Trần Phàm lên xe của nàng sao?
 
Nghe Chu Văn vừa nói như thế, vẻ mặt Tiêu Phong ngạc nhiên, sau đó thầm hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Trần Phàm đang đi về hướng Dai Fu, ra vẻ bi thương giận dữ nói:
 
– Mụ nội nó, tôi cuối cùng cũng minh bạch rồi, chúng ta đều bị tên Vương bát Trần Phàm lừa. Bọn họ vốn nhận thức, mà nữ thần chịu tham gia diễn xuất với chúng ta, cũng hoàn toàn bởi vì tên tiểu tử Trần Phàm.
 
Làm một gã phú nhị đại bình thường, nhưng Tiêu Phong cũng không ngốc, ngược lại, từ nhó hắn được gia đình hun đúc, ánh mất rất chuẩn, chi thông qua một màn phát sinh trước mất liền suy đoán ra sự tình về sau.
 
Đột nhiên nghe được câu nói của Tiêu Phong, vô luận là Chu Văn luôn thích bình tĩnh, hay là Ngu Huyền tính tùy tiện, cũng khó tin trợn tròn mắt.
 
Ngay khi ba người Tiêu Phong vì phát hiện này mà khiếp sợ không thôi, Trần Phàm mang theo Điền Thảo đi tới bên cạnh Dai Fu:
 
– Cô gái điên, cô đây là muốn làm gì a?
 
– Tôi giúp các anh một đại ân, Chẳng lẽ các anh không có ý định mời tôi uống rượu sao?
 
Dai Fu cười đến đôi mắt khép như vầng trăng non, khêu gợi nói.
 
Nhìn dáng tươi cười gọi hồn đủ đánh tan bất cứ nam nhân nào trên mặt Dai Fu,
 
Trần Phàm không biết nói gì, cho tới nay, hắn đều cảm thấy Dai Fu là một nữ nhân không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để đánh giá, ngươi vĩnh viễn đều khó có khả năng nắm chắc được nội tâm Dai Fu.
 
Nguyên bàn, Dai Fu tham dự dạ hội đón người mới, Trần Phàm cũng đã đáp ứng Dai Fu lên sân khấu biểu diễn, nhưng lúc này mắt thấy Dai Fu trêu chọc, Trần Phàm cũng chi đành chịu, dù sao…lúc này hắn không có khà năng cò kè mặc cả với Dai Fu.
 
Làm như nhận thấy được Trần Phàm thỏa hiệp, Dai Fu nhìn Điền Thảo nháy mắt:
 
– Cô gái nhỏ, chúng ta lại gặp mặt.
 
– Chào cô.
 
Đối mặt vưu vật như Dai Fu, biểu tình Điền Thảo vẫn bình tĩnh trước sau như một, tựa hồ Dai Fu xinh đẹp, khí chất cao quỹ trên người Dai Fu đối với nàng không có bất kỳ sự ánh hưởng nào.
 
– Cô rất giống một đứa em gái của tôi, ân, rất giống rất giống.
 
Dai Fu bỗng nhiên khó hiểu cảm thán một câu.
 
Nghe được Dai Fu cảm thán, đôi mày Trần Phàm không khỏi nhăn lại, hắn biết rõ bối cành Dai Fu, tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
 
Làm như đã nhận ra sự bất mãn của Trần Phàm, Dai Fu cũng không nói thêm, mà mỉm cười ý bào Điền Thảo cùng nàng ngồi băng sau, do Trần Phàm lái xe phía trước.
 
Điền Thảo không hề động, mà là nhìn Trần Phàm trung cầu ý kiến, thấy Trần Phàm gật đầu, mới bước lên xe trước.
 
Mắt thấy hai người lên xe, Trần Phàm mở cửa trước ngồi vào vị trí tài xế, xe vừa khởi động, lại thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc Maserati màu bạc chạy lên.
 
Theo sau, chiếc Maserati dừng lại bên cạnh chiếc Benz, cửa sổ mỡ ra, Sở Qua ló đầu, trên mặt vẫn là dáng tươi cười ân cần lấy lòng:
 
– Trần ca, tôi ở phía trước dẫn đường.
 
Nói xong, Sở Qua tựa hồ sợ bị Trần Phàm cự tuyệt, lập tức đóng lại cửa sổ, giẫm ga, chiếc Maserati màu bạc lập tức chạy về phía trước.
 
Nhìn chiếc Maserati rời đi. Trần Phàm nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn đuổi theo.
 
Theo hắn xem ra, tuy rằng hết thày hành động đêm nay của Sở Qua có chút dị
 
thưởng, nhưng hắn nhìn ra được Sở Qua không có ý xấu, hơn nữa hắn cũng hiểu được, nếu như có thể lợi dụng khà năng của Sở Qua ở trung học Tử Kim Sơn chiếu cố cho Điền Thảo, cũng là một sự lựa chọn tốt.
 
Mỗi tòa thành thị đều có những khu phố có rất nhiều quán bar sống về đêm, cũng giống như Bát Lý Truân tại Yên Kinh, Đông Hải cũng có khu phố quán bar thuộc về mình.
 
Đông Hải được ca tụng là hạt ngọc đông phương, cuộc sống về đêm rất phong phú, chỗ ăn chơi cạnh tranh cũng dị thường kịch liệt, các loại cấp bậc quán bar xuất hiện ùn ùn, quán bar đứng đầu cũng không ít, trong đó có hội quán tư nhân, cũng có tính chất công khai.
 
BBS quán bar là một quán rượu nổi tiếng tại Đông Hải, nằm Ngay đoạn đường trung tâm khu phố phồn hoa, giao thông tiện lợi, hoàn cành nhất lưu, lại thêm có rất nhiều em gái thủy linh cải trắng (nữ bồi rượu), vì thế nhân khí dị thường nóng này.
 
Trên đường đi tới quán bar BBS, Sở Qua dẫn đường cũng không dám lái xe quá nhanh, một là không dám ở trước mặt “sư phụ” đùa giỡn phong tao, hai là sợ mình chạy quá nhanh sẽ làm Trần Phàm tức giận, một lần nữa tìm địa phương khác.
 
Trong xe Benz màu đen, Trần Phàm vừa lái xe, vừa hút thuốc, đồng thời vành tai lắng nghe Dai Fu cùng Điền Thảo nói chuyện – từ lúc bất đầu lên xe, Dai Fu cùng Điền Thảo nói chuyện liên miên, luôn luôn không ngừng.
 
– Cô gái nhỏ, đêm nay cô cũng nhìn thấy Trần Phàm khiêu vũ chứ? Cô cảm thấy hắn khiêu vũ thế nào?
 
Bỗng nhiên, Dai Fu ngồi băng sau chọt bắt chéo chân, nghiêng người về hướng Điền Thảo, cười híp mắt hỏi.
 
Nhìn biểu tình của Dai Fu giống như một con sói đang dẫn dụ con cừu nhỏ phạm tội, Trần Phàm không khỏi thầm nghĩ một câu: không xong.
 
– Tốt lắm.
 
Trong vẻ lo lắng của Trần Phàm, vẻ mặt Điền Thảo bình tĩnh.
 
– Cảm động không?
 
Dai Fu tiếp tục hỏi.
 
Điền Thảo thoáng do dự, vẫn gật đầu.
 
Thấy Điền Thảo gật đầu, Dai Fu tiếp tục hỏi:
 
– Vậy so sánh với lần trước hắn cứu cô mà nói, lần nào càng làm cho cô cảm động?
 
– Khụ khụ…
 
Trần Phàm cố ý ho khan hai tiếng:
 
– Cô gái điên, cô đừng hù Tiểu Thảo.
 
Không để ý tới Trần Phàm, Dai Fu trực tiếp hạ tấm chắn ở giữa xe xuống, cứ như vậy nàng cùng Điền Thảo nói chuyện, Trần Phàm liền không thể nghe được.
 
Nhìn thấy hành động của Dai Fu, Điền Thảo thoáng cau mày, theo sau dùng một loại giọng nói thán nhiên:
 
– Tôi biết cô muốn hỏi gì, cô yên tâm, tôi sẽ không yêu hắn, tôi cũng sẽ không yêu bất kỳ nam nhân nào.
 
Thanh âm Điền Thảo không lớn, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.
 
Ngây người nghe được câu trà lời này của Điền Thảo, trong con ngươi màu lam của Dai Fu hiện lên một tia quang mang kỳ dị, theo sau dùng một loại giọng nói quỷ dị đáp:
 
– Nhìn qua, cô so với đứa em gái kia của tôi còn muốn xuất sắc hơn một chút. Bất quá…tôi không thể không nói cho cô biết, hắn và nam nhân khác bất đồng, nếu nam nhân khác giống như một ly nước sôi, vậy hắn sẽ giống như một chai rượu mạnh, sẽ khiến cho cô phải nghiện đồng thời cho cô say đến mức phân không rõ đông nam tây bấc.
 
Trong lòng Điền Thảo hung hăng chấn động, lại chưa trà lời.
 
Vào lúc mười giờ, Sở Qua mang theo nhóm người Trần Phàm đi tới quán bar BBS.
 
Ngay bãi đỗ xe ngoài cửa quán rượu, đã dừng đủ loại xe, trong đó cấp bậc không đồng nhất, có xe rèm che, có Audi A8, BMW, hoặc là loại xe sang quý khác, còn thể loại xe thể thao Maserati như của Sở Qua thì không thấy.
 
Hiển nhiên, đối với cấp bậc từng khách nhân mà nói, bọn hắn tự nhiên có từng vòng giao tiếp riêng của mình, rất ít tới những chỗ ăn chơi công chúng như thế.
 
Bởi vì không có chỗ đỗ xe, Sở Qua trực tiếp cho xe đỗ trước cửa quán bar, xuống xe, cực kỳ hiểu ý nhìn bảo an đang phụ trách chi huy khách hàng đỗ xe, nói:
 
– Cho anh ba phút, tìm ba chỗ đỗ xe cho tôi.
 
Tên bào an kia liếc mắt liền nhận ra Sở Qua, sắc mặt không khỏi biến đổi, theo sau cúi đầu khom lưng nói:
 
– Sờ3 thiếu xin chờ một chút, tôi lập tức làm tốt cho ngài.
 
Ba phút sau, bào an tìm ra ba chỗ đỗ xe, để cho nhóm người Trần Phàm đưa xe vào chỗ.
 
Tuy rằng luôn luôn chưa từng điều tra qua thân phận chân thật của Sở Qua, nhưng Trần Phàm rất rõ ràng, thân phận Sở Qua không giống bình thường, vì thế đối với Biểu hiện hiểu trương hung hăng của Sở Qua, hắn cũng không để ý.
 
Mười giờ, lúc này đối với loại người thích sống về đêm mà nói, cơ bàn chỉ là thời gian Hoàng kim.
 
Theo những dãy ghế trong quán bar là có thể nhìn ra được – khi nhóm người Trần Phàm bước vào quán bar, tầng một đại sành quán bar cơ hồ tìm không thấy một chỗ trống, nơi nơi đều là đầu người.
 
Không đợi Trần Phàm phân phó, Sở Qua lại ra mặt, gọi lại một gã phục vụ, thấp giọng nói vài câu.
 
Nửa phút sau, nhóm người Trần Phàm theo tên phục vụ kia dẫn dắt, đi tới một bàn nằm nơi góc đông bắc đại sành.
 
Bàn này vốn có khách, bất quá trong vòng ba mươi giây đã cùng nhau rời đi.
 
Phía trước ập tới âm nhạc kim loại nặng, không khí hỗn loạn, ánh mắt trắng trợn của các nam nhân, hết thày hết thày làm cho Điền Thảo chỉ là lần đầu tiên tới quán bar hơi có chút không thích ứng, bất quá nàng không nói gì thêm, mà là lăng lặng ngồi bên cạnh Trần Phàm.
 
So sánh với Điền Thảo mộc mạc mà nói, Dai Fu khi đối mặt với những ánh mắt trắng trợn của nam nhân thì diễn cảm cao ngạo giống như một con khổng tước, khóe miệng hiện lên độ cong tỏ vẻ nàng rất khinh thưởng những nam nhân kia.
 
– Trần ca, anh xem cần uống thứ gì, tùy tiện chọn, hết thày đều tính trên người tôi.
 
Mắt thấy mọi người ngồi xuống, Sở Qua vội vã khom người nói với Trần Phàm, gương mặt thật cung kính:
 
– Quán bar này có loại rượu đò nổi tiếng của nước Pháp.
 
Trần Phàm giống như đã thói quen với loại thái độ cung kính này của Sở Qua, nói:
 
– Cậu chọn đi.
 
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, Sở Qua gật đầu cười, sau đó liền vung tay lên, rất có khí thế của nhà giàu mới nối:
 
– Đem rượu đõ đắt nhất toàn bộ bưng lên, có bao nhiêu bưng lên bấy nhiêu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Tên phục vụ tựa hồ nhận thức được Sở Qua, nghe được lời của hắn, theo bản năng muốn xoay người đi bưng rượu.
 
Đúng lúc này, một thanh âm âm dương quái khí vang lên:
 
– Sở thiếu, bưng rượu không thành vấn đề, bất quá phải tính tiền, ân, còn cà tiền thiếu trước kia của cậu.
 
Ngạc nhiên nghe được thanh âm này, vô luận là Sở Qua hay là Trần Phàm trước tiên đều đem ánh mất nhìn về hướng người vừa mở miệng.
 
Người mỡ miệng là một nam tử trung niên cạo đầu giống như những người từng bị cài tạo lao động, dáng người khôi ngô, gương mặt hung hẳn, nhất là cặp mắt hẹp dài, âm trầm, giống như ánh mắt của độc xà.
 
– Mã thúc, chú làm vậy là ý gì?
 
Sở Qua liếc mắt liền nhận ra người này, giọng nói thập phần căm tức:
 
– Chẳng lẽ tôi mời bạn bè tới nơi này chơi, còn phải bỏ tiền sao?
 
– Đó là Đương nhiên.
 
Người được Sở Qua xưng là Mã thúc, hừ lạnh một tiếng:
 
– Không chi nói cậu, dù là mẹ nuôi của cậu Hoàng Phủ Hồng Trúc đến đây cũng phải như thế.
 
Lần này Sở Qua trực tiếp nổi giận, gương mặt âm tình bất định.
 
Mà nam nhân một mực đứng cách Sở Qua hai thước đang nheo mắt lại, ánh mắt địch ý nhìn chằm chằm nam nhân trung niên họ Mã.
 
Nhận thấy được ánh mắt lạnh lùng của nam nhân phía sau Sở Qua, trong lòng họ Mã chấn động, nhưng lập tức nhớ ra điều gì đó, khóe miệng lộ ra tia tươi cười khinh thưởng.
 
Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Nghe được tên này, Trần Phàm cũng hơi nhíu mày.
 
Tên này Trần Phàm cũng không xa lạ gì, ngược lại trước khi đến Đông Hải, Trần Phàm từng nghe nói qua, Đông Hải có một Xà Mỹ Nữ, chiếm lấy một phần hai giang sơn hắc đạo Đông Hải.
 
Người này chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân xinh đẹp, ở đại đô thị phồn hoa như Đông Hải, chiếm lấy một phần hai giang sơn hắc đạo, Trần Phàm không cần nghĩ cũng biết Hoàng Phủ Hồng Trúc là một nữ nhân không hề đơn giàn.
 
Nhưng…khiến cho hắn không ngờ tới, Sở Qua lại chính là con nuôi của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Mà theo mâu thuẫn vừa rồi giữa Sở Qua và trung niên họ Mã mà xem, Trần Phàm có thể khẳng định, bãi này do họ Mã xử lý, nhưng lại thuộc về địa bàn của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Hiện giờ họ Mã không những không cho Sở Qua mặt mũi, hơn nữa còn cực kỳ khoa trương nói dù Hoàng Phủ Hồng Trúc đến cũng phải trà tiền, điều này đủ để lộ ra rất nhiều điều.
 
– Sở Qua, nếu là đến chơi, tiền thưởng dĩ nhiên phải có.
 
Thoáng trầm mặc, Trần Phàm mở miệng, gương mặt thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng đang thầm nghĩ: xem ra, bầu trời của hắc đạo Đông Hải muốn biến sắc rồi.
 
– Các hạ chính là mãnh long quá giang danh dương cà phía nam hắc đạo đoạn thời gian trước đi?
 
Nghe được lời nói của Trần Phàm, trung niên họ Mã cười hắc hắc, cười đến thật âm trầm:
 
– Nếu các hạ mở miệng, rượu Đương nhiên đưa lên, mặt khác cũng chúc các hạ ở nơi này chơi thật vui vẻ.
 
Họ Mã nói xong, trực tiếp rời đi.
 
Nhìn bóng lưng họ Mã rời đi, ánh mắt Trần Phàm thoáng nheo lại, trong ký ức của hắn, chính mình tựa hồ cũng không hề có việc gì cùng xuất hiện với họ Mã này, không nghĩ ra đối phương lại biết thân phận của mình.
 
Trầm ngâm suy tư một chút, Trần Phàm liền phản ứng lại, trung niên họ Mã sỡ dĩ nhận ra hắn, chỉ sợ là bởi vì Điền Thảo và Dai Fu đang ở bên cạnh, dù sao hai người đều từng xuất hiện tại hiện trường đua xe ờ Vân Sơn, hơn nữa đều là diễn viên.
 
Nghĩ thông suốt điểm này, Trần Phàm liền thu hồi ánh mắt, không hề nghĩ nhiều.
 
Đối với hắn mà nói, ai cầm quyền giang sơn hắc đạo Đông Hải cũng không có quan hệ gì với hắn, chỉ cần không ảnh hưởng đến người bên cạnh hắn là tốt rồi.
 
Đương nhiên…Nếu còn có người không có mắt, muốn xúc tới nghịch lân của hắn, hắn cũng không để ý để cho đối phương chui vào trong hũ tro cốt mà sám hối…
 

Em nhớ anh khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi anh là người em muốn chia sẻ. Em nhớ anh khi điều gì đó làm em sầu não, bởi anh là người rất hiểu em. Em nhớ anh khi em cười và khóc, bởi em biết anh có thể giúp em nhân lên nụ cười vào lau đi nước mắt. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất khi em thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.

Các chương truyện Cực Phẩm Thiên Vương

Chọn Chương :
truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau, truyện , truyện ngôn tình , truyện ngon tinh , truyện ngôn tình, xem truyện , xem truyện ngon tinh , xem truyện ngôn tình , xem truyện không quảng cáo, xem truyện no ads, xem truyện khong quang cao, xem truyện ko quang cao, xem truyện o dau,