Ngay trong ánh nhìn chăm chú của tên thủ hạ Lâm Đông, chiếc Lincoln của Khổng Khê được ba chiếc xe khác hộ tống chậm rãi rời đi, theo sau, Nạp Lan Hương Hương mang theo Bảo Nhi được Cổ Bình An bảo vệ đi ra khỏi trường tiểu học, sau đó cũng rời đi. Nhìn thấy tất cả chuyện này, thủ hạ của Lâm Đông kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai, trả tiền rời khỏi tiệm giải khát.
Bên trong chiếc Lincoln, Lý Quế Dần bị dọa tới không nhẹ, mà Khổng Thu nhìn thấy cha của mình, thần tình ủy khuất nói:
– Cha, con và mẹ đều bị người đánh, chẳng lẽ cha cũng không chịu ra mặt dùm chúng ta nữa sao?
– Tiểu Thu!
Lý Quế Dần với tính cách mềm nắn rắn buông biết rõ Khổng Khê cũng bị sự tình vừa rồi làm sợ tới mức không nhẹ, tâm tình khẳng định rất không xong, lúc này nghe được lời của con, lập tức bịt kín miệng Khổng Thu.
Tâm tình của Khổng Khê đích xác thật không xong, sau khi Lý Quế Dần mang theo Khổng Thu chui vào trong xe, hắn cũng không nói chuyện, mà luôn cúi đầu hút thuốc, đôi mày gắt gao cau chặt lại, đã hình thành một đường thẳng.
Không biết qua bao lâu, khi Lý Quế Dần buông tay khỏi miệng Khổng Thu, gương mặt Khổng Khê không chút thay đổi nói:
– Quế Dần, em mang tiểu Thu về nhà trước đi.
– Vậy còn anh?
Lý Quế Dần lo lắng hỏi.
Thần tình Khổng Khê lạnh lùng:
– Chuyện của anh, em tạm thời đừng hỏi tới.
– Dừng xe!
Dứt lời. Khổng Khê quay đầu nhìn tài xế kiêm bảo tiêu truyền mệnh lệnh.
Rất nhanh, tài xế cho xe dừng ngay ven đường, Lý Quế Dần có chút ủy khuất dẫn Khổng Thu bước xuống xe, sau đó đi lên một chiếc xe Benz khác.
– Quay về biệt thự.
Nhìn thấy hai mẹ con Lý Quế Dần lên xe, Khổng Khê vô lực dựa vào ghế, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói.
Nửa tiếng sau, Khổng Khê trở lại biệt thự tại Cửu Khê Mân Côi Viên, nhốt mình bên trong phòng sách, liên tục hút thuốc.
Dụi tắt điếu thuốc lá thứ năm. Khổng Khê gọi điện cho Tiết Hồ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Ngôn Tình AZ – www.truyenngontinhaz.com
Điện thoại reo hơn mười giây mới chuyển máy.
Khác với lúc trước chính là lần này nghe điện thoại không phải là cận vệ của Tiết Hồ, mà chính là bản thân hắn.
– Tiết gia, tôi có một số việc hồi báo với ngài.
Nghe được thanh âm của Tiết Hồ, Khổng Khê tận lực không để giọng nói của mình quá mức khẩn trương, trầm giọng nói.
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Hồ cầm một cái tẩu, nhẹ rít một hơi, hỏi:
– Chuyện gì?
– Tiết gia, Nạp Lan gia đã liên thủ với Trần Phàm.
Khi Khổng Khê hồi báo, trong giọng nói xuất hiện vẻ sợ hãi không thể hủy diệt.
Quảng Châu Nhị Sa Đào, trong phòng sách biệt thự ngay trung ương, biểu tình của Tiết Hồ cũng không còn âm lãnh như ngày xưa, lúc này nghe được Khổng Khê hồi báo, gương mặt nhất thời biến đổi, có chút chấn kinh nói:
– Nạp Lan gia liên thủ với hắn sao?
– Dạ. Tiết gia!
Khổng Khê lại đưa ra câu trả lời khẳng định.
Đôi mày Tiết Hồ trong nháy mắt cau chặt lại:
– Làm sao anh biết chuyện này?
– Tiết gia, ngài cũng biết từ sau khi tôi tới Hàng Châu, cũng đã đón nữ nhân cùng con trai tôi về đây. Mà con tôi cùng cháu gái Nạp Lan Bảo Nhi của Nạp Lan Hương Hương học chung một trường.
Khổng Khê trầm ngâm một lát, giải thích:
– Hôm nay hai đứa nhỏ náo loạn một chút, Nạp Lan Hương Hương không chịu bỏ qua, cuối cùng đã đưa ra Trần Phàm, nàng để Trần Phàm gọi một cuộc điện thoại cho tôi, ở trong điện thoại Trần Phàm bảo tôi mang theo người biến lập tức, nếu không hắn sẽ đích thân tới Hàng Châu.
Vừa nói Khổng Khê còn lộ ra biểu tình sợ hãi, hơi thở cũng có vẻ dồn dập.
Thứ nhất, sự uy hiếp của Trần Phàm mang đến áp lực cho hắn thật sự quá lớn, hơn nữa lời của hắn có phân nửa đang nói dối, không phải Nạp Lan Hương Hương không chịu buông tha, mà là Lý Quế Dần khinh người quá đáng, chính hắn cũng nổi nóng nên tính toán giáo huấn Nạp Lan Hương Hương một chút.
– Điều này thật kỳ quái, nghe đồn Trần Phàm từng lỡ tay giết chết chị của Nạp Lan Hương Hương, vì thế cô ta luôn muốn báo thù cho chị mình, đòi rời khỏi Nạp Lan gia, còn lấy bản thân làm vốn liếng tìm người có thể đối phó được Trần Phàm, hiện giờ Nạp Lan gia lại cùng Trần Phàm liên thủ…Tiết Hồ nói xong gõ tẩu thuốc, thần tình nghi hoặc.
Khổng Khê vội vàng phụ họa nói:
– Tiết gia, ngay từ đầu khi Nạp Lan Hương Hương đưa Trần Phàm ra, tôi cũng không tin. Dù sao lời đồn này tôi cũng có nghe nói, hơn nữa lần trước khi Trần Phàm tới Hàng Châu, có lẽ do hành vi của Nạp Lan Hương Hương quá phận, người đàn bà Anh quốc của Trần Phàm đã dẫn người đi giáo huấn Nạp Lan Hương Hương một chút. Nhưng…tôi có thể xác định người gọi điện thoại cho tôi chính là Trần Phàm.
Tiết Hồ cũng không nói gì thêm, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
– Tiết gia, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Khổng Khê thật cẩn thận hỏi, hắn gọi điện thoại cho Tiết Hồ, hồi báo chuyện Nạp Lan gia liên thủ với Trần Phàm cũng chỉ là lấy cớ, hắn chân chính lo lắng chính là sợ Trần Phàm sẽ thật sự đích thân tới Hàng Châu, cho nên muốn nhờ Tiết Hồ tìm kiếm biện pháp giải quyết.
Theo hắn xem ra, nếu Tiết Hồ có thể biểu hiện tự tin như vậy trong điện thoại, thì nhất định sẽ có biện pháp đối phó với Trần Phàm.
– Khổng Khê, anh lại sợ sao?
Tiết Hồ cười lạnh một tiếng.
Trong lòng Khổng Khê nhất thời lộp bộp, miệng mở rộng, cố gắng giải thích gì đó cuối cùng chậm rãi khép miệng lại, lựa chọn cam chịu.
Dù sao đối với hắn mà nói, hiện giờ không phải thời gian đánh mặt sưng sưng mập mạp – không có Tiết Hồ, Trần Phàm có thể tùy ý bóp chết hắn!
– Khổng Khê a, anh hẳn nên hiểu được, dù không có sự tình hôm nay, Trần Phàm cũng sẽ động thủ đối với Thanh bang chúng ta, vẫn là câu nói kia, thân phận của anh rất sạch sẽ, không có bất kỳ chỗ bẩn nào, hơn nữa còn là ủy viên hiệp hội thương mại Chiết Giang, là một nhà từ thiện, một thương nhân ưu tú, anh sợ cái gì? Chẳng lẽ anh sợ hắn áp dụng thủ đoạn hắc đạo?
Tiết Hồ lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Khổng Khê xấu hổ, cũng cắn răng gật đầu:
– Phải, Tiết gia.
– Ngu muội! Trước đó không lâu, hắn làm Yến gia mất hết thể diện, Yến gia đang một mực tìm cơ hội trả thù hắn, trong thời gian mấu chốt này, nếu hắn dám vận dụng thủ đoạn hắc đạo, Yến gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn!
Tiết Hồ trầm giọng nói.
Nghe được Tiết Hồ nói như thế, Khổng Khê thoáng yên tâm hơn một ít.
– Khổng Khê, trước đó anh nói, Trần Phàm buộc anh mang người biến đi, nếu không hắn sẽ tới Hàng Châu tìm anh?
Trong con ngươi Tiết Hồ lóe ra ánh sáng tinh minh, hỏi:
– Dựa theo lời anh nói, hắn rất xem trong minh hữu Nạp Lan gia, hoặc là nói rất xem trọng Nạp Lan Hương Hương cùng cháu gái của cô ta?
– Hẳn là.
Khổng Khê nghĩ nghĩ, trả lời minh xác.
– Nha.
Tiết Hồ nhẹ nhàng nga một tiếng, sau đó nghĩ nghĩ nói:
– Khổng Khê, cho tới nay anh đều trung thành và tận tâm với Thanh bang cùng Tiết gia, tôi cũng không gạt anh, tôi có con bài chưa lật đủ đùa chết tiểu tử kia, nhưng thời cơ chưa tới, cho nên anh không cần quá mức khẩn trương, cứ làm từng bước, làm tốt bổn phận của anh là được rồi.
– Dạ, Tiết gia!
Nghe được lời an ủi của Tiêt Hồ, nỗi lo lắng trong lòng Khổng Khê lại giảm bớt vài phần.
Lúc này Tiết Hồ cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Tiết Hồ nhẹ nhàng rít một hơi thuốc, hàn quang hiện ra trong con ngươi:
– Khổng Khê a Khổng Khê, anh trí mưu có thừa, dũng mãnh không đủ, không thành được đại sự. Một khi đã như vậy, thì đành xem anh như một con tốt thí đi thôi!
Vừa nói xong, Tiết Hồ thoáng trầm ngâm, sau đó bấm một số điện thoại.
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm âm trầm:
– Tôi không phải đã nói cho ông biết, có việc tôi sẽ tìm ông, ông không cần gọi cho tôi sao?
– Yến thiếu, thật có lỗi, tôi thật sự là có chuyện rất trọng yếu muốn trao đổi với ngài.
Đối mặt lời trách cứ của Yến Thanh Đế, Tiết Hồ không có chút tức giận mà hơi cung kính đáp lại.
Sở dĩ hắn khách khí như thế đối với Yến Thanh Đế, là bởi vì Tiết Hồ hiểu được, ngay thời điểm mình gặp khó khăn nhất, có thể dựa vào gốc đại thụ Yến gia đại biểu cho điều gì!
Dù sao trước kia hắn từng hao hết tâm tư muốn kéo Yến gia liên lụy vào Hắc Kim đế quốc nhưng đều không làm được.
Ở trong lòng Tiết Hồ, dựa được vào Yến gia, nhưng ở trong lòng Yến Thanh Đế, Thanh bang chỉ là một con cờ mà Yến Thanh Đế dùng danh nghĩa Yến gia tìm được, một con cờ dùng để thử ra toàn bộ con bài chưa lật của Trần Phàm.
Lúc này nghe được lời nói của Tiết Hồ, Yến Thanh Đế thản nhiên nói:
– Chuyện gì?
– Nạp Lan gia liên thủ với Trần Phàm tiểu tử, hơn nữa Trần Phàm tựa hồ rất xem trọng Nạp Lan Hương Hương cùng Nạp Lan Bảo Nhi.
Tiết Hồ nói xong đem chuyện xảy ra ở Hàng Châu giữa Khổng Khê cùng Nạp Lan Hương Hương nói lại cho Yến Thanh Đế.
Đầu bên kia điện thoại, Yến Thanh Đế nghe xong Tiết Hồ hồi báo, như có suy nghĩ nói:
– Rất có thể. Cho tới nay Trần Phàm tựa hồ rất trọng tình trọng nghĩa, trước kia hắn lỡ tay giết chết mẹ của Nạp Lan Bảo Nhi, có lẽ còn áy náy đối với đứa nhỏ đó.
– Yến thiếu, ngài không phải muốn thử xem Trần Phàm còn có bao nhiêu con bài chưa lật sao?
Tiết Hồ nghe được suy đoán của Yến Thanh Đế, trong con ngươi hiện lên một đạo hàn quang:
– Tôi cảm thấy được lần này là cơ hội tốt nhất. Ngài xem, Trần Phàm không phải rất để ý tới Nạp Lan Bảo Nhi sao? Tôi sẽ cho Khổng Khê bắt cóc đứa nhỏ đó, như vậy với phong cách làm việc của tiểu tử Trần Phàm, có lẽ sẽ đích thân giết chết Khổng Khê, nếu hắn thật dám làm như vậy, thì ngài đã có lý do động thủ đối với hắn.
– Đây thật là một biện pháp không tệ, nếu Trần Phàm thật sự xúc động giết chết Khổng Khê, muốn trốn tránh pháp luật phải cần trả giá rất lớn, hắn có thể bức ra con bài cuối cùng trong tay hắn.
Yến Thanh Đế cười nói:
– Tiết Hồ, ông quả thật đủ độc ác cùng âm hiểm.
– Yến thiếu khen quá lời.
Tiết Hồ lạnh lùng cười nói:
– Nếu Yến thiếu đồng ý, như vậy tôi sẽ đi an bài, ngài cứ đợi tin tức.
– Tốt!
Yến Thanh Đế nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
– Trần Phàm, hiện giờ tao có tầng mạng lưới quan hệ này với Yến gia, mày muốn vận dụng bạch đạo đánh bại tao, chẳng khác gì thiên phương dạ đàm, về phần hắc đạo, hắc, gần đây Ảnh Tử vốn đang luôn mài đao, tao thật sự chờ mong ngày đầu của mày bị rơi xuống đất!
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, khóe miệng Tiết Hồ hiện lên ý cười băng sương.